*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tăng Vô lập tức kích động không thôi!
Từ sau khi đi theo Vô Biên Chủ, tu vi của ông ta có thể gọi là tăng vọt hẳn…
Ở bên cạnh, Thần Minh liếc nhìn Tăng Vô, sau đó nói: “Hòa thượng, ngươi nói gì vậy? Cái gì mà nhìn ai cũng chẳng ra gì chứ? Theo ta thấy, trước mặt Vô Biên Chủ thì chín người bọn họ chính là đám lâu la!”
Vẻ mặt Tăng Vô cứng đờ.
Thần Minh càng nói càng phấn khích: “Không chỉ bọn họ, mà ta thấy, cho dù là cô gái váy trắng kia ở trước mặt Vô Biên Chủ, cũng là…”
Lời còn chưa nói xong, Vô Biên Chủ đột nhiên siết chặt cổ Thần Minh, run giọng nói: “Im miệng!”
Thần Minh: “…”
Im miệng!
Thần Minh kinh ngạc nhìn Vô Biên Chủ.
Vô Biên Chủ thu tay phải lại, khẽ than nói: "Đừng nịnh ta, ta không để mình bị dắt mũi đâu, hiểu?"
Ông ta nói xong bèn đi về phía xa!
Thần Minh đứng tại chỗ mà vẫn hơi ngơ ngác.
Tăng Vô bỗng chắp hai tay thành hình chữ thập nói: "Vẫn không hiểu hả? Ngươi nịnh nọt sai cách rồi!"
Thần Minh: "..”.
Một lát sau, ba người mới tiếp tục lên đường!
Song lúc này, vùng biển màu đen đằng xa bỗng nhiên lùi lại.
Vô Biên Chủ nhìn vùng biển đen đang lùi về đằng xa không biết nghĩ gì.
Tăng Vô mở miệng phá hủy bầu không khí yên tĩnh: "Vô Biên Chủ, nơi này chính là cấm địa Thần Hoang gì kia hả?"
Vô Biên Chủ gật đầu: "Một cấm địa cổ xưa lại thần bí!"
Tăng Vô nhìn phía xa hỏi: "Ở bên dưới vùng biển đen kia?"
Vô Biên Chủ gật đầu.
Tăng Vô trầm giọng hỏi: "Vậy chín Đại Thánh Vương cũng vì cấm địa Thần Hoang kia ư?"
Vô Biên Chủ cười nói: "Đương nhiên rồi. Vì cấm địa Thần Hoang đó mà họ đã đợi ở đây gần một trăm nghìn năm đó!"
Tăng Vô có hơi khó hiểu hỏi: "Rốt cuộc thì cấm địa Thần Hoang kia là một nơi như thế nào?"
Vô Biên Chủ cười không nói!
Đúng lúc này, vùng biển đen đằng xa bỗng nhiên nhanh chóng lùi lại.
Vô Biên Chủ khẽ hỏi: "Biết dòng nước đen đó là gì không?"