*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi nhìn thấy chữ “Đạo” ở giữa chân mày Diệp Trần, trong mắt lão Trịnh cũng đầy vẻ khó tin!
Đạo!
Đứng đầu vạn đạo!
Đây là người mà chủ nhân bút Đại đạo chọn trúng ư?
Lúc này, Diệp Trần đột nhiên xoay tay phải, sau đó đè xuống, thời không trên đầu lão Trịnh lập tức nứt ra, sau đó, một bàn tay màu vàng đè xuống!
Con ngươi lão Trịnh co lại, ông ta tung người nhảy lên, sau đó đánh ra một quyền!
Ầm!
Trong nháy mắt, một lực lượng đáng sợ phóng lên cao, chặn lại bàn tay khổng lồ màu vàng kia!
Oanh!
Trong nháy mắt, một bóng người rơi thẳng xuống từ trên hư không.
Chính là lão Trịnh kia!
Lúc lão Trịnh dừng lại, chưởng ấn màu vàng kia đã đè trên đầu ông ta, trấn áp ông ta một cách triệt để, không thể động đậy dù là một chút!
Đánh bại rồi!
Tất cả mọi người đều sửng sốt!
Đánh bại một cách đơn giản thế ư?
Lúc này, Diệp Trần vung tay áo, chưởng ấn màu vàng kia lập tức biến mất!
Lão Trịnh tự do trở lại!
Diệp Trần thi lễ với lão Trịnh: “Đắc tội rồi!”
Lão Trịnh nhìn Diệp Trần trước mặt, ông ta im lặng một lúc lâu mới nói: “Chúc mừng!”
Chúc mừng!
Diệp Trần cười khẽ, sau đó xoay người biến mất, lúc xuất hiện một lần nữa, y đã đứng trước Thánh Thành!
Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm y!
Kể cả Sở Thiên!
Đánh bại rồi!
Không ngờ lão Trịnh lại bị đánh bại!
Hành động này có ý nghĩa thế nào? Nghĩa là Diệp Trần bây giờ đã là người đứng đầu Cổ Hoang!
Lúc này, Diệp Trần đột nhiên đi về phía Thánh Thành.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều im lặng.
Lúc trước, Diệp Đế từng nói, nhà họ Diệp không xuất hiện Đế thì không được đi vào Thánh Thành!