*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chỉ là, từ khi nào mà trận pháp sư lại trở nên lợi hại như vậy?
Sau khi đám cường giả vũ trụ thứ nguyên rời đi, Diệp Huyên đến bên Tần Quan cười hì hì: “Tiểu Quan, những thứ vừa nãy là gì vậy?”
Tần Quan nhẹ giọng đáp: “Tên lửa điều khiển ta vừa nghiên cứu ra, vừa thử hiệu quả xem thế nào…”
Nói rồi nàng ta khẽ lắc đầu: “Uy lực vẫn chưa đủ, không được, phải tăng thêm, tăng thêm nhiều nữa mới ổn”.
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức cứng đờ.
Phải nói rằng Diệp Huyên thật sự bị sốc.
Uy lực từ những loại tên lửa này của Tần Quan quá kinh người.
Bản thân hắn cũng chẳng tự tin có thể chống đỡ được.
Tần Quan mỉm cười: “Chúng ta về thôi”.
Diệp Huyên gật đầu.
Cả hai biến mất khỏi nơi này.
Vũ trụ thứ nguyên.
Trước Thứ Nguyên Thần Điện, Lục Triêu Tịch yên lặng đứng đó.
Giờ phút này cơ thể nàng ta đã khôi phục.
Lần đầu tiên thất bại!
Phải thừa nhận rằng nàng ta thất bại hơi bực bội.
Bởi vì từ đầu đến cuối Tần Quan đều không ra tay mà chỉ đứng đó nhìn.
Trận Pháp Sư?
Tất nhiên nàng ta không tin, đó vốn chẳng phải pháp trận.
Đúng lúc này, một pho tượng trong Thứ Nguyên Thần Điện chợt mở mắt, ngay sau đó pho tượng hoá thành một ông lão rồi bước ra.
Lục Triêu Tịch lập tức cung kính cúi chào: “Tôn chủ”.
Ông lão đi đến trước mặt Lục Triêu Tịch, khẽ cười nói: “Lần đầu tiên nếm thử cảm giác thất bại?”
Lục Triêu Tịch gật đầu: “Vâng!”
Ông lão cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Lục Triêu Tịch im lặng một lúc mới đáp: “Rất khó chịu”.
Ông lão gật đầu: “Ta hiểu”.
Lục Triêu Tịch nhìn ông lão, ông lão cười nói: “Đừng ngạc nhiên, vì sư tôn ta đây cũng từng thất bại?”
Lục Triêu Tịch chần chừ giây lát rồi hỏi: “Cổ Thiên Đế ạ?”
Ông lão gật đầu: “Đúng thế”.