Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 10307




Hắn đáp: “Đúng vậy”.  

Văn Nhân Mộng chớp mắt: “Cô Diệp huynh cũng là kiếm tu đấy!"  

Diệp Huyên liếc nhìn nàng ấy: “Mộng cô nương muốn nói gì?"  

Văn Nhân Mộng ra vẻ chân thành: “Diệp Huyên là kiếm tu đến từ nơi khác, Cô Diệp huynh là kiếm tu ở Cổ Hoang, hai vị không muốn so tài sao?"  

Lời này khiến chân mày Thị Ly nhăn lại.  

Văn Nhân Mộng này có âm mưu!  

Cô Diệp đang ngồi chợt mở mắt ra: “Ta sẵn sàng phụng bồi!"  

Văn Nhân Mộng nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử thì sao?"  

Diệp Huyên liếc lại, cười hỏi: “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, đúng không Mộng cô nương?"  

Văn Nhân Mộng gật đầu: “Đúng thế”.  

Diệp Huyên: “Đã vậy thì cô nương cứ gây chuyện với ta là thế nào? Ta chưa làm gì có lỗi với cô nương chứ nhỉ?"  

Văn Nhân Mộng ra vẻ vô tội: “Diệp công tử hiểu lầm rồi! Ta chỉ muốn xem hai kiếm tu so tài mà thôi, không có ý gây sự với công tử. Nếu công tử cảm thấy mình bị tấn công thì cho ta xin lỗi!"  

Thị Ly chợt mở miệng: “Mộng cô nương có hôn ước với Thế tử Tiêu Vân của Tiêu tộc”.  

Tiêu tộc?  

Diệp Huyên thấp giọng cười: “Ra là thế”.  

Sau đó đi đến, nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Văn Nhân Mộng: “Tiêu tộc suýt chút diệt tộc, Văn Nhân tộc có muốn nếm thử không?"  

Hắn không lớn tiếng nhưng ai cũng nghe thấy.  

Nhiệt độ không khí chợt hạ xuống mức thấp nhất.  

Nụ cười của Văn Nhân Mộng biến mất, chỉ còn đôi mắt chằm chằm nhìn hắn. Diệp Huyên cong môi: “Mộng cô nương không tin thì có thể gật đầu thử”.  

Văn Nhân Mộng không dám nói gì, càng không dám gật đầu.  

Diệp Huyên thu lại nụ cười, cúi người ghé vào bên tai nàng ấy: “Đừng có giả dạng ngây thơ vô tội trước mặt ta, không có hiệu quả đâu, nghe chưa?"  

Cô Diệp ngồi bên kia bất thình lình vỗ bàn bật dậy: “Diệp Huyên! Đừng tưởng có Vô Biên Chủ chống lưng là muốn làm gì thì làm! Đây là Cổ Hoang, ngươi…”  

Diệp Huyên xoay người, biến mất tại chỗ.  

Cô Diệp biến sắc, vừa định rút kiếm thì đã bị một thanh kiếm đâm vào trán.  

Phập!  

Máu tươi phun ra từ sau gáy y.  

Cô Diệp đứng hình.  

Những người khác cũng vậy.  

Diệp Huyên nhìn gã, lạnh nhạt hỏi: “Ta nể nang ngươi quá rồi đúng không?"  

Cô Diệp kinh hãi nhìn hắn: “Ngươi...”  

Đúng lúc này, một cái bóng mờ xuất hiện trước mặt gã, dần ngưng tụ thành một ông lão áo đen cầm kiếm.  

Thấy Diệp Huyên nhìn mình, ông ta ôm quyền: “Xin Diệp công tử hạ thủ lưu tình!"  

Diệp Huyên lạnh lùng hỏi lại: “Cô Diệp của Cô gia các ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích ta, vì sao ta lại phải nương tay? Ông muốn thì cũng phải... giải thích với ta chứ?"  

Sắc mặt ông lão trở nên khó coi: “Cô gia ta không có ác ý với Diệp công tử, chúng ta...”