Những lời này của Diệp Huyên khiến sắc mặt Thị Ly trở nên kỳ lạ.
Dường như người này không có bao nhiêu tôn trọng thành cho chủ nhân bút Đại đạo thì phải.
Chẳng lẽ thân thiết với nhau lắm?
Thế là Thị Ly không hỏi nữa.
Một hồi sau, hai người đi đến trước một tòa thành cổ.
Muốn đến Nội Vực thì phải dùng Truyền Tống Trận, bằng không thì cho dù là hai người họ cũng phải mất mấy tháng trời mới đến được.
Bởi vì Cổ Hoang thật sự quá khổng lồ.
Bước vào Truyền Tống Trận rồi, Thị Ly cười hỏi: “Diệp công tử là kiếm tu?"
Diệp Huyên gật đầu: “Phải”.
Thị Ly: “Vậy ngươi có biết về nhà họ Cô không?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Thị Ly liếc nhìn: “Không biết ư? Nhà họ Cô là một trong mười thế lực lớn, lại còn chủ tu kiếm!"
Diệp Huyên nhìn sang: “Chủ tu kiếm?"
Thị Ly gật đầu: “Chính xác”.
Kiếm tu!
Diệp Huyên thì thầm: “Vậy phải chiêm ngưỡng thử mới được”.
Thị Ly cười: “Sẽ có cơ hội”.
Diệp Huyên gật đầu: “Thị Ly cô nương, có chuyện này ta rất tò mò”.
Thị Ly: “Là gì?"
Diệp Huyên: “Mâu thuẫn hiện nay giữa vũ trụ thứ nguyên và vũ trụ song song có lớn không?"
Thị Ly gật đầu: “Rất lớn, hai bên đều căm hận nhau. Tuy có hợp tác nhưng cũng chỉ được thứ mà bản thân mong muốn, còn nhìn rộng ra thì hai vũ trụ ghét nhau đến tận xương tủy”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Nói cách khác, nếu không có hiệp ước kia thì hai vũ trụ không thể hòa bình được như hôm nay?"
Thị Ly cười nói: “Chính xác”.
Diệp Huyên khẽ gật rồi không nói gì thêm.
Thị Ly lên tiếng: “Đến rồi”.
Vừa dứt lời, một chùm sáng trắng xuất hiện trước mặt, họ đi xuyên qua nó rồi hiện ra ở một quảng trường.
Diệp Huyên nhìn bốn phía: “Thánh Thành đây sao?"
Thị Ly lắc đầu cười: “Là Thị tộc. Ngươi đi theo ta rồi đợi ta xử lý chút chuyện”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Thị Ly cất bước đi, Diệp Huyên vội đuổi theo.
Trên đường đi, hắn nhận ra có rất nhiều người đang hành lễ với nàng ta.
Không lâu sau, Thị Ly dẫn hắn đến một tòa đại điện, xoay người lại cười nói: “Ngươi ở đây nghỉ ngơi trước, đợi ta”.