*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên nhìn sắc mặt đang vô cùng khó coi của Thiên Mang ở xa xa, vẻ mặt cổ quái, rất rõ ràng, Thần Yêu giới chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, bằng không, sắc mặt của tên yêu thú này sẽ không khó coi như vậy!
Thiên Mang đột nhiên tức giận chỉ Diệp Huyên, tức giận mắng: “Thế nhưng đánh lén, đê tiện, vô sỉ, dơ bẩn!”
Diệp Huyên buông tay, sau đó quay đầu nhìn xuống đệ tử thư viện Quan Huyên ở phía dưới: “Ông ta muốn dùng văn, có ai muốn lên thể hiện một chút không?”
Lúc này, một người thanh niên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyên, y hành lễ thật sâu với Diệp Huyên, cung kính nói: “Viện trưởng, để ta!”
Diệp Huyên cười nói: “Được!”
Người thanh niên quay đầu nhìn về phía Thiên Mang, y lấy ra một quyển sách cổ, sau khi nhìn thoáng qua, y nhìn về phía Thiên Mang, nghiêm túc nói: “Ngươi là tên đần độn!”
Diệp Huyên biểu cảm cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn về phía Thư Hiền.
Gương mặt già nua của Thư Hiền nhất thời tối đen...
Mọi người: “...”
...
Mắng người?
Sắc mặt mọi người tại đây đều trở nên cổ quái!
Đừng nói Thư Hiền, sắc mặt của Diệp Huyên cũng có chút khó coi!
Đây chính là đệ tử của hắn!
Người này lại có thể chửi thề ngay trước mặt mọi người?
Thật sự là bôi nhọ kẻ có học!
Mà xa xa, sau khi bị mắng chửi, sắc mặt của Thiên Mang lập tức trở nên dữ tợn: “Láo xược! Con kiến nhỏ nhoi, dám làm nhục ta, ta...”
Thiếu niên đột nhiên cắt ngang lời Thiên Mang: “Bà mẹ ngươi!”
Mọi người: “...”
Diệp Huyên mặt đầy vạch đen: “Ngươi mau đi xuống!”
Nói xong, hắn phất nhẹ bàn tay, thiếu niên lập tức bị hắn đưa xuống thư viện phía dưới!
Mà thiếu niên cũng không cam lòng: “Viện trưởng, ta còn muốn chửi...”
Thư Hiền không nói gì, đương nhiên, cũng không có thật sự tức giận, rất nhiều thời điểm, không phải nói lời thô tục là bôi nhọ kẻ có học!
Khi Thiên Mang đang mắng Diệp Huyên, ông ta đều muốn chửi đối phương một câu đần độn rồi!
Hai quân giao chiến, còn có nói gì đánh lén vô sỉ?
Phía chân trời, Diệp Huyên nhìn về phía Thiên Mang đang thịnh nộ, tay phải hắn nắm chặt kiếm Thanh Huyên, đang muốn ra tay, mà lúc này, Thiên Mang kia dường như đã nhận ra sát khí của Diệp Huyên, lập tức sắc mặt khẽ thay đổi, liên tục lùi xa hàng trăm trượng, kéo dài khoảng cách với Diệp Huyên.