Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 10095




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Áp đảo hoàn toàn!  

Thấy vậy, Đinh Thược Dược nhất thời thở phào một hơi, nhưng chỉ lát sau bà đã nheo mắt lại, bởi vì bà nhận ra vừa có một bóng đen đột nhiên tham gia cuộc chiến của An Nam Tịnh và Diệp Thánh Quân.  

Hai đánh một!  

Đinh Thược Dược bỗng quay đầu nhìn về phía Thiên Tú, quả nhiên chỗ Cổ Thánh Quân cũng có thêm một cường giả thần bí giúp đỡ.  

Đinh Thược Dược trầm giọng cất lời: “Vô Biên Chủ kia muốn kìm chân hai người họ”.  

Thanh Khâu gật đầu.  

Ở chân trời, vừa tách ra với Kỳ Tỉ Thiên, Thần Quân liền nhìn bà, hỏi: “Ngươi là ai?”  

Khóe môi Kỳ Tỉ Thiên khẽ cong: “Kỳ Tỉ Thiên. Kỳ Tỉ Thiên cao hơn trời!”  

Nói tới đây, thân hình bà khẽ run lên, tiếp đó, không gian phía trên đỉnh đầu Thần Quân lập tức vỡ ra, một bóng hình lao thẳng xuống dưới.  

Trong mắt Thần Quân lóe lên ánh sáng hung ác: “Vậy ta sẽ phá nát ‘Trời’ kia!”  

Vừa dứt lời, hắn bỗng đạp mạnh chân phải, phóng thẳng lên trời.  

Ầm ầm!  

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp nơi, sau đó có một bóng người liên tục lùi nhanh lại.  

Kẻ bị đánh lui chính là Thần Quân!  

Lúc dừng lại được, Thần Quân liền ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Tỉ Thiên đằng xa, trong mắt ngập tràn vẻ khó tin: “Sao có thể?!”  

Kỳ Tỉ Thiên cười khẽ: “Cả đời này ta chỉ từng bị một người đánh, còn ngươi…”  

Sau đó khóe miệng bà cong lên thành nụ cười khinh thường: “Là cái thá gì”.  

Vừa dứt lời, bà liền lao thẳng về phía trước.  

Thần Quân nheo mắt, hai tay quét ngang.  

Ầm ầm!  

Thần Quân lùi lại cực nhanh.  

Đến lúc hắn ta đứng lại được thì cả hai tay đã vỡ nát, máu tươi bắn tung tóe.  

Nhìn thấy vậy, sắc mặt Thần Quân lập tức trở nên vô cùng khó coi, hắn ta bị áp đảo rồi.  

Ở nơi xa, Kỳ Tỉ Thiên phủi tay, sau đó quay đầu nhìn Vô Biên Chủ cách mình rất xa, khóe miệng khẽ cong. Bà đang định xuất thủ thì Thanh Khâu ở đằng xa đột nhiên cất lời can ngăn: “Đừng đánh nhau với lão!”  

Kỳ Tỉ Thiên nghe thấy vậy thì nhíu mày nhìn về phía Thanh Khâu. Lúc thấy Thanh Khâu, mắt bà bỗng nheo lại: “Là ngươi à!”  

Đinh Thược Dược vừa thấy vậy lập tức biến sắc: “Tỉ Thiên, nàng ấy là bản thể, không phải Thiên Mệnh kia đâu! Năm xưa