Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 10082




Là Diệp Huyên!  

Là Kiếm Chủ áo xanh!  

Phàm là người thiên mệnh, ắt có bàn tay vàng!  

Vậy bàn tay vàng của Vô Biên Chủ là gì?  

Tần Quan rơi vào trầm tư.  

Lúc này, một bóng mờ xuất hiện, chính là Ám Quân. Hắn ta thi lễ với Tần Quan: “Các chủ, vũ trụ Quan Huyên có biến!"  

Tần Quan thu Tiểu Tháp về, nói: “Chúng ta đi xem”.  

Như nghĩ đến điều gì mà nói với Tiểu Ái: “Ngươi ở lại canh chừng nơi này”.  

Tiểu Ái thi lễ.  

Tần Quan biến mất tại chỗ.  

...  

Vũ trụ Quan Huyên.  

Ngày hôm ấy, bỗng có một lốc xoáy kỳ lạ xuất hiện phía trên thư viện Quan Huyên, khiến tất cả mọi người tiến vào trạng thái phòng bị.  

Bên trong thư viện, Thanh Khâu ngẩng đầu nhìn lên, lẳng lặng không nói gì.  

Bên cạnh nàng ấy là Đinh Thược Dược, phía sau là Thư Hiền và Chương Sứ.  

Đinh Thược Dược thấp giọng nói: “Thám tử Tiên Bảo Các báo cáo Vô Biên Chi Chủ đã rút về Cổ Khí Tông ở phía Bắc vũ trụ vô biên, có lẽ lốc xoáy này đến từ dị tộc bí ẩn nơi ấy”.  

Thanh Khâu gật đầu.  

Trong mắt Đinh Thược Dược hiện lên vẻ lo lắng: “Xem ra Vô Biên Chi Chủ muốn mượn sức ngoại lực, đối phó chúng ta”.  

Thanh Khâu không nói gì.  

Đinh Thược Dược hỏi: “Nếu cô khôi phục toàn bộ sức mạnh thì sẽ như thế nào?"  

Một hồi sau, Thanh Khâu mới đáp: “Sẽ bị người ta sắp đặt trước”.  

Đinh Thược Dược cau mày: “Chủ nhân bút Đại đạo?"  

Thanh Khâu gật đầu.  

Đinh Thược Dược ra chiều khó hiểu: “Nhưng không phải Thiên Mệnh thường hay xuất hiện sao? Nàng...”  

Thanh Khâu nhìn bà ấy: “Nàng thì khác, đặc biệt đến nỗi chủ nhân bút Đại đạo cũng không dám tùy ý sắp đặt. Nhưng trừ nàng ra...”  

Nàng ấy lắc đầu: “Kẻ địch cuối cùng của chúng ta rất có thể chính là chủ nhân bút Đại đạo!"  

Nghe vậy, đồng tử Đinh Thược Dược rụt lại: “Sao có thể?"  

Thanh Khâu hạ giọng: “Vì sao không thể? Trên thế gian này, chủ nhân bút Đại đạo chính là chúa tể, là ngọn nguồn của mọi nhân quả. Nhưng hiện nay, ngày càng có nhiều người thoát khỏi..”.  

Nàng ấy khẽ lắc đầu: “Nếu khôi phục toàn bộ sức mạnh, ta sẽ không thể ở bên đại ca nữa. Cho dù là ba người kia cũng phải thỏa hiệp”.  

Đinh Thược Dược: “Y mạnh đến vậy ư?  

Thanh Khâu khẽ cười: “Đinh cô nương không thiện tu luyện, không cảm nhận được sự đáng sợ của y cũng là thường”.  

Nàng ấy chậm rãi ngẩng đầu nhìn về chân trời xa xôi: “Bằng không, Vô Biên Chủ sao lại dám đến làm càn?"