*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên không nói nhiều mà hóa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.
Minh Tân nheo mắt, tung người nhảy lên, vung chân đạp xuống.
Ầm!
Kiếm quang vỡ nát, Diệp Huyên ôm kiếm bay tít ra vạn trượng.
Minh Tân thu chân về, phủi nhẹ tay áo, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ta yếu lắm sao Kháo Sơn Vương?"
Diệp Huyên lau vết máu bên môi, nhìn Tần Quan, nghe nàng ta nói: “Nàng ta giấu sức mạnh!"
Diệp Huyên nhìn Thiên Danh, thấy gã bình thản đứng đó, không nói gì.
Diệp Huyên nghĩ nghĩ, lại nhìn lão già, nghe lão ta nói: “Ngươi có thể chọn ta”.
Hắn nhắm mắt lại, huyết mạch bắt đầu sôi trào.
Uỳnh!
Trong chớp mắt hắn đã biến thành một huyết nhân.
Tần Quan tròn mắt: “Ngươi đây là... Huyết Mạch Chi Lực?"
Diệp Huyên gật đầu.
Tần Quan quan sát một hồi, gật gù: “Thú vị! Bữa nào ngươi cho ta ít máu, để ta nghiên cứu tìm cách giúp ngươi nhanh chóng đột phá huyết mạch”.
Diệp Huyên hỏi: “Làm được sao?"
Tần Quan gật đầu: “Được! Được thì ngươi cho ta nhiều máu hơn, để ta chế ra vũ khí huyết mạch!"
Mặt Diệp Huyên lập tức đen sì.
Thấy hắn chuẩn bị ra tay, Tần Quan kéo hắn lại: “Bọn chúng đông, không đánh được đâu!"
Sau đó nàng ta nhìn đám Minh Tân, cười hỏi: “Tiểu Huyên Tử, có muốn xem thử sức mạnh của đồng tiền không?"
Diệp Huyên: “Muốn”.
Tần Quan cười hì hì: “Truyền Tần Quan Lệnh của ta xuống. Trong chư thiên vũ trụ này, ai đến giúp đỡ ta sẽ nhận được một tỉ Trụ Nguyên Mạch! Một giờ được một tỉ, không giới hạn thời gian!"