*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông bất chợt tung người lên cao, từ đó nện thương xuống.
Oành!
Tia sáng lại vỡ.
Sau đó lại có mười mấy tia sáng nối liền nhau đánh tới.
Người đàn ông nhắm mắt lại, một khắc sau, thân hình mờ dần đi. Linh hồn gã bất ngờ rời khỏi thân thể, bước tới đâm thương ra.
Uỳnh!
Một luồng thương mang càn quét mà qua, đánh vỡ tất cả những tia sáng. Tần Quan lúc này đã lui lại hơn nghìn trượng, khiến cú đâm của người đàn ông vồ hụt.
Nhưng linh hồn gã xoay lại, ném cây thương trong tay ra.
Xoẹt!
Đất trời lập tức nứt nẻ như một cái mạng nhện khổng lồ, trông đáng sợ vô cùng.
Tần Quan nheo mắt lại, gọi một tấm khiên nhỏ màu vàng hiện ra chặn lại giữa trán.
Oành!
Trường thương bị chặn đứng, nhưng tấm khiên cũng rạn nứt. Linh hồn của người đàn ông trở lại thân xác, hai mắt mở bừng, vươn tay điểm nhẹ: “Phá!"
Trường thương run lên bần bật.
Ầm!
Tấm khiên vàng vỡ ra, trường thương thẳng tắp lao đến. Nhưng trước khi nó kịp đâm vào giữa trán Tần Quan, lại một tấm lưới vàng khác xuất hiện cản đường.
Người đàn ông thấy vậy thì nhíu mày.
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột ngột xuất hiện, nói với Tần Quan: “Tất cả đã rút lui!"
Tần Quan gật đầu rồi vung tay, ném hàng loạt Tinh Đạn về phía Người đàn ông cầm thương.
Đối phương càng cau mày.
Bỗng nhiên, dị biến xuất hiện. Những viên Tinh Đạn kia chợt mờ đi, hay đúng hơn là vùng không gian chúng bay qua mờ nhạt đi. Một khắc sau, tất cả đã biến mất vô tung.
Diệp Huyên và Tần Quan thấy vậy thì sửng sốt.
Sau đó, có một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện. Bà ta mặc trường bào rộng màu đen, tóc buông ngang vai, tay cầm pháp trượng vàng rực.
Tần Quan nhìn bà ta, chân mày cau lại.
Một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Huyên và Tần Quan: “Người cầm thương tên Thiên Danh, là yêu nghiệt xếp thứ nhì bảng Thần Võ ở thời đại Vô Danh. Người phụ nữ này là Thần Tế Sư, cũng đến từ thời đại đó, tinh thông Đạo pháp, Thần pháp, Thuật pháp và Thần thông không gian cổ xưa. Hai người này và Hạo Tiên - đứng đầu bảng Thần Võ năm ấy - là những nhân vật yêu nghiệt nhất thời đại Vô Danh, cũng có thể được gọi là yêu nghiệt nếu xét hết dòng sông lịch sử của vũ trụ vô biên”.
Đây là giọng của thủ lĩnh tình báo Ám Quân.
Diệp Huyên nhìn hai người kia, nói: “Vô Biên Chi Chủ bắt đầu gọi người từ thời viễn cổ đến rồi!"