*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên giơ tay phải, nghiêm túc nói: “Cảm ơn!”
Tần Quan hơi do dự, sau đó đưa chuông vàng cho Diệp Huyên, Diệp Huyên nhận lấy chuông vàng rồi hỏi: “Cái này sử dụng thế nào?”
Tần Quan vỗ nhẹ lên chuông vàng, nó lập tức biến thành một tia kiếm quang bay vào giữa chân mày Diệp Huyên.
Oanh!
Trong cơ thể Diệp Huyên thoáng chốc tản ra một tầng kim quang mỏng!
Tần Quan cười nói: “Bây giờ được rồi!”
Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt, một lát sau, hắn phát hiện, hắn đã thiết lập liên hệ thần thức với chuông vàng kia.
Diệp Huyên động tâm niệm, một khắc sau, hắn lập tức được một cái chuông vàng che phủ!
Nhưng cái chuông này đã bị nứt rồi!
Diệp Huyên nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan cười nói: “Đừng lo lắng, cái chuông này có chức năng tự tu bổ, không lâu sau đó, nó sẽ tự khép lại vết nứt!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Tần Quan quay đầu nhìn xung quanh, sau đó nhẹ giọng nói: “Lần này bọn họ hãm hại ta… Rất rõ ràng là muốn giải quyết người bên cạnh ngươi!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, gật đầu: “Đúng thế!”
Dứt lời, hắn nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Tần Quan, chúng ta phải đi đến Địa Ngục tộc!”
Hắn vẫn không quên chuyện đã hứa với Địa Ngục tộc!
Tần Quan gật đầu: “Được!”
Diệp Huyên lập tức sử dụng kiếm Thanh Huyên, một khắc sau, hắn và Tần Quan biến mất, lúc xuất hiện một lần nữa, hai người đã ở Địa Ngục tộc.
Vừa đến nơi, Thiên Dụ đã xuất hiện trước mặt hai người, thấy Diệp Huyên, Thiên Dụ khẽ mỉm cười: “Diệp công tử!”
Diệp Huyên cười nói: “Bảo tộc nhân của các cô chuẩn bị một chút, chúng ta đi đến vũ trụ Quan Huyên!”
Thiên Dụ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Huyên gật đầu.
Thiên Dụ trầm giọng nói: “Mấy gia tộc trên kia…”
Diệp Huyên cười nói: “Không sao, cô cứ làm theo lời ta là được!”
Thiên Dụ nhìn Diệp Huyên, gật đầu: “Được!”
Một canh giờ sau, Diệp Huyên và Tần Quan đi tới lối ra địa ngục, Tần Quan gọi lão Pháp đến, lão Pháp chỉ mấy chưa đến một khắc đã phá giải được phong ấn này!
Người của Địa Ngục tộc nhanh chóng rời khỏi nơi tĩnh mịch này.
Diệp Huyên và Tần Quan cũng đi lên mặt đất, khi hai người đi tới mặt đất, sắc mặt bọn họ đột nhiên thay đổi, vì cách đó không xa có một người đàn ông!
Người đó không phải ai khác mà chính là Vô Biên Chi Chủ!
Tần Quan kéo ống tay áo Diệp Huyên: “Tên này không thể nổ chết được, gọi người đi!”