Lúc này, Tần Quan đột nhiên nâng súng lên, hô to một tiếng: “Hây…”
Vào khoảnh khắc nàng ta bóp cò, mười tia sáng khổng lồ lập tức được b ắn ra từ chỗ họng súng, nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, những tia sáng trong họng súng kia không ngừng nối tiếp nhau, chỉ với mấy giây ngắn ngủi đã b ắn ra ít nhất mấy trăm nghìn tia sáng.
Mấy trăm nghìn!
Thương mang đáng sợ của người đàn ông trung niên phía xa thoáng chốc biến mất, sau đó, gã ta bị đánh bay ra xa… Cùng lúc đó, cuối tầm mắt có tiếng nổ đáng sợ không ngừng vang vọng, thật sự là đinh tai nhức óc!
Trong vòng mấy giây đã có mấy chục tiếng nổ vang vọng, đây là chuyện đáng sợ đến mức nào?
Cuối tầm mắt, khói bụi tung bay, chẳng mấy chốc, trên không trung của toà thành xuất hiện những đám mây hình nấm khổng lồ, những đám mây hình nấm này chỉ thua mỗi Tinh Đạn!
Cơ thể Diệp Huyên đã tê dại!
Lúc này, Tần Quan đột nhiên lắc đầu: “Thật vô nghĩa!”
Nói xong, nàng ta cất vũ khí đi!
Diệp Huyên nhìn về phía cuối chân trời, người đàn ông trung niên kia đã biến mất!
Bị giế t chết rồi!
Diệp Huyên thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía vũ khí trong tay Tần Quan: “Tần Quan cô nương, vũ khí cô vừa sử dụng là?”
Tần Quan cười nói: “Một loại vũ khí do ta cải tiến, trong vòng một giây có thể b ắn ra một trăm nghìn phát đạn!”
Một trăm nghìn phát!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bên trong có bao nhiêu viên đạn?”
Tần Quan đáp: “Hơn trăm triệu viên!”
Nét mặt Diệp Huyên cứng đờ: “Hơn trăm triệu viên? Cô đang nghiêm túc à?”
Tần Quan cười nói: “Đương nhiên! Đây là vũ khí công nghệ cao, đạn nằm trong một không gian đặc biệt bên ngoài thân súng, giống như nhẫn chứa đồ vậy. Chỉ cần người không mệt, thì đạn gần như là vô hạn!”
Một trăm triệu viên!
Diệp Huyên nhìn Hoàng cung khổng lồ trước mặt, hắn không dám chắc khẩu súng này có thể phá huỷ nơi này không.
Diệp Huyên lại hỏi: “Cô có bao nhiêu vũ khí thế này?”
Tần Quan chớp mắt: “Sau đó giơ một ngón tay lên.
Diệp Huyên nhíu mày: “Một khẩu?”
Tần Quan liếc hắn: “Một triệu khẩu!”
Một triệu!