Đệ Nhất Hầu

Chương 85




85. Thuận theo thương nghị.

Hạng Vân nói tường tận sự việc cho Nghiêm Mậu.

Trong thư Hạng Cửu Đỉnh nói như thế nào thì hắn nói nguyên như vậy, còn đưa thư cho Nghiêm Mậu xem.

Khi thấy lộ tuyến biến ảo trên đường tìm y hỏi dược của Lý Minh Lâu được miêu tả trong bức thư, cùng với thời gian gặp mặt dần kéo dài ra, Nghiêm Mậu đã bật cười.

Đối với người hành quân đánh giặc thì đây rõ ràng là hành vi muốn cắt đuôi đối phương.

Hạng Vân cười khổ: "Đây là lần đầu Cửu Đỉnh ra cửa lại bị Lý tứ lão gia che mắt cho đến tận bây giờ mới nhìn ra vấn đề."

Nghiêm Mậu nói: "Đại tiểu thư thật là bướng bỉnh."

Lời này không hề có ý trách cứ mà ngược lại còn tán thưởng.

Hạng Vân Nói: "Ta nhận được tin tra hỏi, bên Hoải Nam thật sự có phỉ loạn, nhưng mà có Nguyên Cát ở đó chắc hẳn đại tiểu thư không có nguy hiểm gì."

Nghiêm Mậu gật đầu: "Không có tin tức đó là bình an, nếu thực sự có nguy hiểm. Nguyên Cát sẽ đưa tin về." Hắn tiếp tục đọc thư, tầm mắt dừng ở đoạn viết Lý Phụng Cảnh đưa ra đề nghị.

Hạng Vân đưa bức thư mà Lý Phụng Thường viết cho Nghiêm Mậu: "Lý gia đã đồng ý."

Lý Phụng Thường viết thư cho Hạng Vân, cũng viết cho Lý Phụng Diệu, nhưng mà không hề viết cho người của Kiếm Nam đạo, trong mắt hắn người của Kiếm Nam không phải người của Lý gia. Nghiêm Mậu cũng không thèm để ý, chỉ nhận bức thư nhìn lướt qua. Bởi vì dù Lý gia có quyết định như thế nào thì chẳng là cái gì đối với Kiếm Nam đạo cả.

"Ta sẽ nghĩ cách liên hệ với Nguyên Cát." Nghiêm Mậu nói.

Hắn chỉ tin lời Nguyên Cát nói, cũng chỉ nghe theo sự sắp xếp của đại tiểu thư. Hạng Vân gật đầu, không ngoài ý muốn: "Bên Lý gia để ta giải quyết."

Hắn xoay người muốn rời đi nhưng Nghiêm Mậu lại gọi hắn lại: "Ta cảm thấy lần này Lý gia nói rất đúng, chuyện của đại tiểu thư trước đừng để đại công tử biết."

Hạng Vân quay đầu, khẽ nhíu mày: "Như vậy có thích hợp không?"

Lần trước Lý Minh Lâu xảy ra chuyện, Lý Minh Ngọc muốn về tìm kiếm tỷ tỷ, Hạng Vân là người đầu tiên tán đồng. Trong lòng hắn, hai tỷ đệ họ đều quan trọng như nhau. Cho nên dù trong thư của Hạng Cửu Đỉnh có viết Lý Phụng Thường kiến nghị gạt Minh Ngọc thì hắn cũng không để ý đến.

Sắc mặt thô ráp của Nghiêm Mậu chợt trở nên nhu hòa xuống vài phần.

"Lần này khác với lần trước, không phải một mình đại tiểu thư rời đi mà có Nguyên Cát và rất nhiều hộ vệ đi theo." Hắn trầm ngâm nói. "Hoài Nam đạo có phỉ loạn, thoạt nhìn chỉ là việc nhỏ nhưng đối với triều đình hiện tại mà nói, không biết sẽ xảy ra chuyện lớn gì đâu. Thôi Chinh và Toàn Hải còn La thị nữa, cùng An thị ở phía Đông Bắc đều ngo ngoe rục rịch."

Hạng Vân gật đầu than nhẹ: "Lần này An Khang Sơn kia ăn uống quá lớn, dám nuốt cả một tiết độ sứ, mà triều đình vẫn còn bị lừa gạt."

"Đại công tử vừa mới cầm được tinh tiết, Kiếm Nam đạo của chúng ta đang ở nơi đầu sóng ngọn gió." Nghiêm Mậu chỉ chỉ công văn chất đống trên bàn. "Bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào, lúc này không thể có sai lầm được, Đại công tử cần phải ổn định tại Kiếm Nam đạo."

Hạng Vân nhíu mày không nói gì.

"Đại tiểu thư không hề nói không thành thân, cho nên việc hôn nhân kia còn tồn tại." Nghiêm Mậu nói. "Cho nên cứ dựa theo ý của Lý gia để làm đi."

"Ta không phải để ý việc người khác thay thế đại tiểu thư thành thân." Hạng Vân nói: "Nhưng đây là việc của nàng, nàng chưa mở miệng thì người khác không thể tự quyết định được."

Nghiêm Mậu nói: "Vậy không thành thân, chỉ để người thay thế đại tiểu thư đi ngang qua sân khấu thôi." Hắn cười cười. "Để trấn an người Lý gia."

Hạng Vân hiểu rõ, chủ yếu là để tống cổ người Lý gia, để bọn họ yên lặng câm miệng tự mình chơi với mình đi, nói là để lừa gạt người trong thiên hạ, không bằng là lừa gạt người nhà họ Lý.

Đề cập tới Lý gia, Hạng Vân không chần chờ nữa: "Được rồi."

Nghiêm Mậu cười cười, vỗ lên cánh tay đối phương: "Vậy chuyện Lý gia giao cho ngươi nhé, chuyện khác để ta."

Hạng Vân hơi hơi tránh đi: "Cánh tay ta còn chưa có tốt lên đâu, ngươi không biết nặng nhẹ gì cả."

Nghiêm Mậu cười ha ha, bàn tay dừng ở đầu vai của Hạng Vân, biểu tình quan tâm hỏi: "Vết thương ở cánh tay vẫn chưa tốt lên à?"

"Không thể cử động giống như trước nữa." Hạng Vân cũng không giấu giếm hay lảng tránh nói không có việc gì.

Nghiêm Mậu nghĩ: "Chờ tương lai bảo Quý Lương xem cho ngươi."

Đương nhiên việc khám đại phu phải càng sớm càng tốt, nhưng vì sao hắn lại nói là tương lai? Nghe thật không có thành ý. Nhưng Hạng Vân biết, Quý Lương ở Kiếm Nam có chút danh tiếng, bởi vì cực kỳ cố quái. Có người nói y thuật của hắn cực kỳ tốt, có người lại tránh hắn như rắn rết. Y thuật của hắn không được ổn định tựa hồ như đang học tập, nghiên cứu, cho nên ý của Nghiêm Mậu rất rõ ràng.

Hạng Vân cười nói một tiếng "được thôi", sau đó nhìn công văn chồng chất trên bàn, hỏi:

"Có gì cần ta làm không? Ta chỉ dưỡng thương không ra khỏi cửa."

Ngoại trừ phụ trách sự vụ của Kiếm Nam đạo, Nghiêm Mậu còn phải dạy dỗ Lý Minh Ngọc, không vì một lần kinh mã mà Minh Ngọc từ bỏ không học thuật cưỡi ngựa.

Nghiêm Mậu ngày đêm bận rộn cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi. Trước kia có Nguyên Cát còn tốt, hiện tại mọi việc đều ở trên vai của hắn.

"Không cần, hiện tại không có việc gì." Nghiêm Mậu cười nói: "Chờ vị Hàn đô đốc của Ích Châu kia đến chúng ta càng nhẹ nhàng."

Hạng Vân cười cười: "Đến lúc đó nhớ thu lại tính tình của mình đấy, đám quan văn đó toàn một lũ cứng đầu cứng cổ."

Nghiêm Mậu cười ha ha, Hạng Vân cáo từ rời đi. Khi đi tới chỗ hành lang gấp khúc, hắn quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Không phải hiện tại không có việc gì, cũng không phải Nghiêm Mậu muốn hắn dưỡng thương mà là không cho hắn động tay vào mọi việc, bài trừ hắn ra ngoài.

"Nghiêm Mậu!"

Có người vừa hô vừa bước nhanh vào, hùng hổ vượt qua hành lang gấp khúc, hai mắt nhìn thẳng tắp.

Hộ vệ nha môn lập tức bước đến ngăn trở nhưng lại có người nhảy ra hô: "Chớ có vô lễ, đây là thúc phụ của Đại đô đốc, đây là ấn tín của đại đô đốc."

Đại đô đốc ở Kiếm Nam chính là trời, các hộ vệ lập tức thối lui.

Lý Mẫn vung vẩy ấn tín trong tay, dáng người như cành liễu nói: "Tam lão gia, mời."

Trước kia, Lý Phụng Diệu giống hết Lý Phụng Thường rất chán ghét kẻ như thái giám Lý Mẫn này, còn lén oán giận đại ca vì sao lại để một người như vậy ở bên hậu cận. Hiện tại xem ra cũng chẳng sao, ngược lại còn thấy khá tốt.

Đại khái chính là người một nhà khác với người ngoài đi.

Trước kia, Lý Mẫn dựa vào Lý Phụng An mới vớt được công việc tới đưa hiếu kính, trà trộn ở Lý gia đến hô mưa gọi gió. Khi Lý Phụng An không còn nữa, hắn giống như chó nhà có tang bị cả Kiếm Nam xa lánh, ngay cả việc đi đưa hiếu kính cũng không đến tay.

Lý Minh Ngọc được chúng tinh phủng nguyệt không tới phiên Lý Mẫn chen vào, cho nên Lý Mẫn mới leo lên Tam lão gia hắn.

Lý Phụng Diệu liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư Lý Mẫn này mà, nhưng hắn không ngại. Hiện tại hắn cùng cần nhân thủ, đã ở đây lâu như vậy, hơn nữa Nguyên Cát không ở, tường đồng vách sắt trong Kiếm Nam này cũng nên buông lỏng chứ.

Tinh tiết nắm trong tay họ Lý của hắn, mà ở Kiếm Nam này chỉ có hai người họ Lý thôi, hắn là trưởng bối của Lý Minh Ngọc, thúc phụ như cha mà.

Lý Phụng Diệu xoải bước lên bậc thang, Nghiêm Mậu đứng ở cửa đón chào.

"Ta có việc dặn dò ngươi đây." Lý Phụng Diệu trầm giọng nói, hắn lướt qua Nghiêm Mậu đi vào phòng.

Lý Mẫn theo sát sau đó, còn nhắc lại với Nghiêm Mậu: "Việc lớn như trời nha."

Bọn họ đi vào phòng, Lý Phụng Diệu được mới lên ghế đầu ngồi, Nghiêm Mậu đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng gật đầu thuận theo lời nói của Tam lão gia.

Thanh âm của bọn họ rất nhỏ khiến cho Hạng Vân đứng ở hành lang gấp khúc không nghe rõ được nhưng hắn biết bọn họ đang nói gì. Lý Phụng Diệu cũng nhận được tin của Lý Phụng Thường, bởi vì con gái hắn sẽ thay Lý Minh Lâu đi đến phủ Thái Nguyên.

Lý Phụng Diệu đang dặn dò Nghiêm Mậu không được nói cho Minh Ngọc.

Hạng Vân thu hồi tầm mắt chuẩn bị rời đi, nhưng hắn nhìn thấy Lý Phụng Diệu đã nói xong, còn nhận lấy ly trà Lý Mẫn đưa để nhuận hầu. Thoáng chốc dừng lại này, Nghiêm Mậu không hề nhàn rỗi mà lấy mấy quyển công văn từ trên bàn đưa tới trước mặt Lý Phụng Diệu, chỉ chỉ phía trên.

Lý Phụng Diệu giơ ly trà, nghiêm túc nghe và xem. Lý Mẫn ở bên cạnh cũng thò người ra xem, thỉnh thoảng nói nhỏ bên tai người kia vài câu, Lý Phụng Diệu nghiêm túc gật đầu, xua xua tay.

Nghiêm Mậu thu hồi quyển công văn này lại, rồi mở tiếp một quyển khác, Lý Phụng Diệu ngồi ghế đầu, một tay bưng trà một tay lật xem. Những câu nệ và bất an lúc ban đầu dưới sự thuận theo và cung kính của Nghiêm Mậu và Lý Mẫn đã tan dần đi.

Đây là đang muốn Lý Phụng Diệu nhúng tay vào sự vụ của Kiếm Nam ư.

Điều này không có gì đáng trách bởi đối phương là trưởng bối của Lý Minh Ngọc, bọn họ là người một nhà không giống mình họ Hạng, là người ngoài.

Đây là ý của Nghiêm Mậu hay là ý của Nguyên Cát?

Còn nữa, tại sao bọn họ lại có thể bình tĩnh với việc Lý Minh Lâu mất tích một lần nữa như vậy, còn tiếp nhận cách làm của Lý gia. Đây là do Nghiêm Mậu quyết định hay là nhận được lời dặn dò từ đâu?

Hạng Vân xoay người đi ra ngoài, gió đông ào ào thổi quét khiến quần áo của hắn tung lên như đang bay múa.

- -----------------------