83. Tỷ muội tương đại (chị em cùng thế hệ)
Tùy tùng của Lý Phụng Cảnh ra roi thúc ngựa chạy về phủ Giang Lăng, khi vừa vào đại trạch Lý phủ, Lý Minh Hoa đã biết.
Nàng nhìn chằm chằm từ lúc có cảm giác bất an kia.
Lý Minh Hoa đi thẳng đến sân viện của Lâm thị, khi lướt qua sân viện của Lý lão phu nhân và Lý Phụng Thường không còn thấy cảnh tượng náo nhiệt người ra kẻ lại tặng đồ như trước nữa. Bước chân nàng cũng không dừng lại mà đi vào viện của Lâm thị.
Ở đây cũng không còn đám nha đầu vui mừng náo nhiệt nữa, mà yên ắng hơn so với bình thường. Lâm thị ngồi bên cửa sổ đọc thư tín, biểu tình trên mặt thật cổ quái.
"Nương, cha đã xảy ra chuyện gì phải không?" Lý Minh Hoa hỏi.
Lâm thị bị đánh gãy, ngẩng đầu lên: "Không, cha con không có việc gì."
Lý Minh Hoa nghe ra có ý khác trong lời nói đó, nàng ngồi xuống: "Ai đã xảy ra chuyện ạ?"
Lâm thị lấy lại tinh thần: "À, không có, không có ai xảy ra chuyện hết."
Lý Minh Hoa chỉ nhìn bà mà không nói lời nào, tầm mắt Lâm thị dần né tránh, con trai còn nhỏ, còn đứa con gái này lại thông tuệ. Bình thường có việc cũng hay thương lượng với bà, Lâm thị thở dài cho nhóm vú già và nha đầu lui xuống, đưa thư tín trong tay cho nàng.
"Là Lý Minh Lâu đã xảy ra chuyện." Bà nói.
Quả nhiên, khiến cho đội ngũ đưa gả phiên vân phúc vũ chỉ có Lý Minh Lâu mà thôi, vô duyên vô cớ không dìu dắt đội ngũ, nhất định là mưu đồ.
"Làm gì có gì, là nàng ta lại chạy trốn, không phải mưu đồ gì cha con cả." Lâm thị phản bác lại con gái: "Cha con vẫn còn tốt mà."
Lý Minh Hoa nhanh chóng đọc qua thư tín, mở lời mà không hề ngẩng đầu lên: "Nếu không phải có cha thì nàng ấy có thể chạy trốn nhẹ nhàng như vậy không, cho tới bây giờ mới bị phát hiện?"
Lâm thị nghẹn lời.
Tuy rằng Lý Phụng Cảnh không nói rõ, nhưng giữa những hàng chữ miêu tả có thể thấy rõ. Cùng với việc nói hắn xem nhẹ hành động khác thường của Lý Minh Lâu thì không bằng nói hắn đã hiệp trợ nàng rời đi.
"Cha đã trầm mê trong tiền tài và địa vị, do đó không phát hiện ra những khác thường của nàng. Thậm chí còn chủ động giải thích cho những hành vi khác thường ấy." Lý Minh Hoa nhìn thư. "Mấu chốt chính là người làm trưởng bối như cha còn ngăn trở Hạng cửu gia đưa ra nghi vấn và tra xét. Lần này Lý Minh Lâu chạy, cha là trợ lực lớn nhất, nương à, tổ mẫu, nhị bá phụ và Kiếm Nam đạo sẽ không bỏ qua cho cha đâu."
Nàng buông thư xuống nhìn Lâm thị.
Tuy rằng trước mặt con gái, Lâm thị vẫn bị câu nói này đánh sâu khiến cho hai mắt đỏ lên, tâm tình hốt hoảng rớt nước mắt: "Đều là do Lý Minh Lâu hại cha con."
Lý Minh Hoa lắc đầu sửa đúng: "Nương, không phải nàng ấy hại cha mà là trao đổi."
Nàng ấy đã cho cha đủ tiền tài và địa vị để đổi lấy việc cha đứng ra làm tấm chắn. Nếu cha phát hiện ra sự việc có dị thường, nếu cha cự tuyệt quyền lợi mà đi dò hỏi, đi thương lượng với Hạng Cửu Đỉnh, và nhất định kiên trì phải gặp mặt Lý Minh Lâu v...v.... Nhưng mà cha nàng không có làm vậy, ông ấy chấp nhận điều này rồi nên không thể oán trách người kia.
Lâm thị bực bội nói: "Con đừng nói cái này nữa, việc của người nhà mình, đâu thể bàn về nên hay không nên, chỉ cần người nhà mình gặp nạn, như vậy đều không nên, thật không nói đạo lý."
Vì vậy, chúng ta cũng không hề coi Lý Minh Lâu là người nhà, đối với hành vi và hành tung của nàng ấy, cha đâu có quan tâm. Vậy nàng làm những việc không nên kia bọn họ cũng không có quyền chỉ trích, Lý Minh Hoa cười cười, Đại tiểu thư đúng là đại tiểu thư nha.
"Dù sao tất cả đều do Lý Minh Lâu, thật không rõ rốt cuộc nàng muốn như thế nào." Lâm thị buồn bực hơn: "Không muốn gả chồng thì nói ra đi, chạy tới chạy lui làm gì."
"Con cảm thấy không chỉ là không muốn gả chồng." Lý Minh Hoa nói.
Nếu thật sự không muốn gả thì nàng ấy không cần phiền toái như vậy. Tuy rằng hiện tại chính nàng cũng không biết lý do vì sao.
Lâm thị lười để ý người kia muốn làm gì, bà chỉ quan tâm đến trượng phu của mình: "Hiện tại phải làm sao bây giờ?"
Lý Minh Hoa lại nhìn bức thư trong tay: "Cha bảo giấu diếm Kiếm Nam đạo."
Chân mày Lâm thị vẫn nhíu chặt: "Tổ mẫu và nhị bá của con sẽ đồng ý à?"
Đám nha đầu và vú già trong viện của Lý lão phu nhân đều đã bị đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai mẹ con họ.
"Đồ ngu xuẩn." Lý Lão phu nhân mắng Lý Phụng Cảnh.
Mà Lý Phụng Thường hoàn toàn tán thành định luận này không hề phản bác, còn bồi tội: "Nên là con tự mình đi."
Lý lão phu nhân liếc mắt nhìn hắn một cái: " Vậy con cũng nên tự mình đi Kiếm Nam đạo, một mình con có thể kham nổi không?"
Lý Phụng Thường cúi đầu thưa dạ.
"Đứng nói việc này nữa, Minh Lâu kia...!" Lý lão phu nhân vừa nhắc đến cái tên này thì hàm răng nghiến vào nhau kẽo kẹt. "Tự mình tác quái còn định hại Minh Ngọc của ta nữa!"
Lý Phụng Thường hiểu ý trong đó: "Mẫu thân, người cảm thấy Phụng Cảnh có giấu được Kiếm Nam hay không?"
Lý lão phu nhân thở dài: "Không được cũng phải được, cuối cùng kẻ ngu xuẩn kia còn hiểu biết một chút. Minh Ngọc của chúng ta sẽ không vì vậy mà mệt hại. Tuyệt đối không thể để Minh Ngọc của chúng lại hoảng sợ chạy về rồi tìm người khắp nơi." Bà tỏ ra vô cùng đau đớn đè lại ngực. "Minh Ngọc của chúng ta còn nhỏ như vậy mà."
Lý Phụng Thường cũng tán đồng việc không thể để Minh Ngọc rời khỏi Kiếm Nam đạo. Phải giấu đứa trẻ ấy, phải giấu Kiếm Nam đạo, nhưng mà bên Kiếm Nam không dễ dàng giấu diếm đâu.
"Cũng may lần này Nguyên Cát cùng phần lớn người của Kiếm Nam cũng mất tích theo Minh Lâu. Phụng Cảnh đã ra sức thuyết phục những tùy tùng còn lại. Bọn họ cũng đồng ý tạm thời không báo về bên kia. Tránh cho rối loạn đại cục." Lý Phụng Thường nói. "Hạng Cửu Đỉnh nói sẽ nói với Hạng Vân một câu. Thỉnh cầu hắn ra mặt hỗ trợ."
Lý lão phu nhân gật đầu: "Đúng vậy, Kiếm Nam đạo còn có Hạng đại nhân mà, con cũng viết thư cho hắn đi. Hắn là người có thể làm việc, cũng là thông gia, còn là trưởng bối của Minh Ngọc. Không thể mặc kệ Minh Ngọc làm xằng bậy được."
Đây là điều hiển nhiên, không thể thương lượng với đám hạ nhân của Kiếm Nam được, Lý Phụng Thường thưa dạ. Mẫu thân vừa nhắc tới hai chữ "thông gia", vậy cũng nên bảo đảm việc hôn nhân này sẽ được hoàn thành.
"Việc hôn nhân với Hạng gia sẽ tổ chức như bình thường. Phụng Cảnh có nói, dù Minh Lâu gạt mọi người rời đi nhưng nàng vẫn đồng ý việc hôn nhân này." Hắn nói thêm. "Bằng không thì khi ở nhà đã nói thẳng không thành thân là được rồi."
Lão phu nhân hừ một tiếng: "Khi ở nhà đã âm dương quái khí* rồi." (*: tính tình cổ quái)
Lý Phụng Thường không đi chửi bởi tiểu bối làm gì, hắn cười cười: "Đứa nhỏ kia hẳn là vì bị thương cho nên muốn điều trị hết sau mới tới phủ Thái Nguyên."
Lão phu nhân nói: "Hiện tại nó không đến thì thành thân thế nào?"
Lý Phụng Thường nói: "Ý của Phụng Cảnh là, để tỷ muội trong nhà thay thế nàng thành thân."
Lão phu nhân ái dà một tiếng: "Sao có thể thay thế thành thân được? Đó là bát nháo."
"Mẫu thân, cũng thường có việc đệ thay huynh bái đường mà." Lý Phụng Thường dịu dàng khuyên nhủ. "Cũng chỉ là nghi thức mà thôi, hiện giờ ai ai cũng biết Minh Lâu nhà chúng ta phải gả cho người khác, mà phủ Thái Nguyên cũng đã chuẩn bị xong rồi. Đến lúc đó không thành thân sẽ bị người trong thiên hạ đồn đãi, Minh Ngọc cũng sẽ biết mọi việc."
Lý lão phu nhân không nói gì, biểu tình trên mặt biến ảo.
Lý Phụng Thường quỳ xuống, nghẹn ngào nói: "Nương à, trước tiên hãy an ổn qua cái năm này đi, Kiếm Nam đạo và Lý gia của chúng ta không chịu nổi giày vò nữa đâu."
Tức khắc lão phu nhân cũng rơi lệ, khóc lóc vì con trai cả: "Đây là tạo nghiệt gì nha!!!"
Hai mẹ con ôm đầu khóc rống một hồi, chuyện này cứ như vậy được quyết định, nhưng mà bảo ai đi thay đây? Trong nhà có 3 nữ nhi, Minh Nhiễm quá nhỏ, chỉ có Minh Hoa và Minh Kỳ là vừa đủ tuổi.
"Con thấy để Minh Hoa đi là thích hợp nhất." Lý Phụng Thường nói. "Tuổi đứa nhỏ này lớn hơn một chút, lại thông tuệ và hiểu chuyện."
Lão phu nhân cũng rất tán đồng với đánh giá của hắn về Lý Minh Hoa. Bà hừ một tiếng nói: "Mạnh hơn người cha ngu xuẩn của nàng nhiều."
Lý Phụng Thường khen tặng. "Là do đứa nhỏ theo chân nương mà lớn lên."
Lão phu nhân vừa lòng với những lời này: "Điều khác thì không dám nói, những cô nương lớn lên trước mặt ta, ít nhất đều hiểu chuyện."
Không giống Lý Minh Lâu kia, bị dạy hư không ra gì cả.
"Đại ca cũng hiểu rõ điều này cho nên đã đưa Minh Lâu và Minh Ngọc về nhà." Lý Phụng Thường lại khen tặng lần nữa. Nữ nhân mà phải dỗ dành thôi, là đàn ông thì nên hiểu đạo lý này. "Đáng tiếc không ngờ huynh ấy lại xảy ra chuyện, không có thời gian để nương dạy dỗ hai đứa nhỏ."
Lý lão phu nhân lau nước mắt: "Không cần nói đến việc này nữa, thế sự luôn bất đắc dĩ như vậy, thôi gọi Minh Hoa tới đây đi. Đây là do cha nàng chọc họa, đứa nhỏ cũng nên chia sẽ một ít đi."
Lý Phụng Thường nói: "Cho dù không có quan hệ với Phụng Cảnh, thì Minh Lâu là muội muội của nàng. Đây là chuyện lớn của Lý gia chúng ta, Minh Hoa cũng sẽ làm thôi."
Nhưng không ngờ rằng sau khi gọi Lý Minh Hoa tới, nàng lại quả quyết cự tuyệt.
"Chuyện này không có quan hệ gì với cháu cả." Nàng nói. "Cháu không phải Lý Minh Lâu, mà chuyện này không phải do cha cháu thiếu nợ."
Lý lão phu nhân và Lý Phụng Thường ngạc nhiên, Lâm thị lại càng cảm thấy khó thở, bà nâng tay vung một cái tát. "Đứa con bất hiếu này."
Lập tức trong phòng trở nên hỗn loạn, đám vú già nha đầu đứng ngoài sân cũng quay đầu nhìn vào với biểu tình bất an.
Lý Minh Kỳ bị người ngăn ở bên ngoài lo lắng hỏi: "Có phải tổ mẫu đang tức giận hay không? Các ngươi có muốn vào xem không?"
...
...
- -----------------