Đệ Nhất Hầu

Chương 228




228. Có người đầu mộc, có kẻ báo quỳnh.

(*Báo quỳnh: báo đáp ân huệ)

Đương lúc nhập nhèm, khi bóng đêm sâu nhất, trong bóng tối đen đặc ở nơi xa ngoài thành vài ngọn đuốc bập bùng rơi rụng, soi sáng bóng người ngựa va chạm vào nhau, có bóng người chạy trốn, có bóng người đang chém giết.

Bóng người chém giết tụ tập ở nơi có ánh lửa, mười mấy kẻ mặc áo giáp lóng lánh, trường thương, đao kiếm va chạm phát ra những tiếng chói tai, trộn lẫn với những tiếng mắng, tiếng la, tiếng kêu thảm thiết. Bên trong có thể nhìn thấy bóng người thoăn thoắt chạy nhảy, ánh lửa chiếu rọi vào một người cao gầy cùng hai thanh đao lượn vòng trong tay.

Theo ánh đao lượn vòng, binh mã xúm lại không ngừng ngã xuống.

"Đúng là một người."

"Hắn không mặc áo giáp."

Nhóm thủ binh đứng trên tường thành phát ra những tiếng kinh ngạc, mà cũng lúc đó bên dưới cửa thành truyền lên tiếng khóc la, những lưu dân trốn thoát khỏi cuộc tàn sát kia đã tới được nơi này.

"Cứu mạng á, xin mở cửa thành."

"Cầu xin các người."

Tiếng khóc hỗn loạn vang lên, có nam, có nữ, có già, có trẻ nhưng trong đó có một thanh âm bình tĩnh hô lên.

"Đừng khóc, chớ quên lời dặn dò của nghĩa sĩ."

"Đúng... đúng, người bên trong xin hãy nghe chúng ta nói một lời."

"Không có quá nhiều phản quân, chỉ có mười mấy người."

"Xin cho chúng ta vào thành trốn một chút."

Nghe thấy mấy lời này, biểu tình nhóm thủ binh trên tường thành khẽ thay đổi, quan tướng đứng ở nơi cao vẫn luôn nhìn về phía xa, nơi bóng đêm đen đặc, thiên địa hòa hợp thành một thể, đúng là không thấy dị động.

Cùng lúc đó, tiếng chém giết càng ngày càng nhỏ, ánh lửa rơi rụng trên mặt đất bị giẫm đạp càng lúc càng ảm đạm, áo giáp loang loáng cũng dần biến mất.

Quan tướng trên tường thành vung tay lên: "Mở cửa thành."

Ánh đuốc chiếu sáng cửa thành, binh mã chạy băng băng ra ngoài, một đội binh sĩ chạy nhanh về nơi đang chém giết, một đội khác thì vây quanh cửa thành trước mặt đám nạn dân gào khóc.

Đen đặc tan đi, ánh mắt trời dần nhô lên, tiếng chém giết ngoài thành đã được bình ổn, dân chúng trong thành bừng tỉnh thấp thỏm bất an cũng dần dần vọt tới đây, dò hỏi lẫn nhau xem đã xảy ra chuyện gì.

Đường phố trước cửa thành đã tụ tập rất nhiều người, ba tầng trong ba tầng ngoài ồn ào náo nhiệt, người đã hỏi thăm được tình huống thì nhanh chóng truyền tin tức lại cho người mới tới.

"Là một đám lưu dân, trên đường gặp phải phản quân."

Việc này rất thường thấy, có không ít thành trì, hương trấn bị phản quân cướp bóc, dân chúng mất đi nhà cửa quê hương, không thể không tìm nơi ở mới, cầu một con đường sống, mà trên con đường ấy không thể tránh khỏi gặp phải hiểm nguy.

Phản quân sẽ bắt đi thanh niên trai tráng làm dân phu, gian dâm nữ tử, xua đuổi người già trẻ nhỏ như súc vật. Chúng dùng người là khiên thuẫn, lấp đầy chiến hào, hoặc là hành hạ đến chết để uy hiếp, đe dọa thành trì cố thủ.

Tóm lại, gặp gỡ phản quân đúng là cửu tử nhất sinh.

Nhưng hiện tại, số lượng đám lưu dân này không ít. Dân chúng vây xem nhón chân nhòm vào bên trong thấy nam nữ già trẻ đều có, hình dung tuy rằng chật vật nhưng không chịu quá nhiều vết thương.

Đặc biệt là những người này từ nơi rất xa tới được đây, mọi người không khỏi cảm thán:

"Vận khí đúng là không tồi, nhiều người như vậy mà có thể sống sót chạy được đến nơi này của chúng ta."

Thế đạo hiện giờ, cũng chỉ có thể tận hưởng chút vui vẻ trong đau khổ và tỏ lòng biết ơn với những điều may mắn trong nỗi bất hạnh.

Đám lưu dân may mắn đó đột nhiên phát ra tiếng khóc than, bi thống còn hơn so với lúc cầu cứu xin được vào thành.

Xảy ra chuyện gì vậy? Dân chúng vây xem lại một lần nữa ùa tới hỏi thăm, thấy những nạn dân đang tản mát bỗng xúm lại về một hướng, nơi đó có binh tướng đang tụ tập. Nhóm binh tướng tránh đường, một đại phu xách theo hòm thuốc đi ra, lắc đầu với tất cả mọi người.

"Không được rồi, vết thương quá nặng. Không cứu được." Hắn nói.

Đám người tách ra một con đường cho đại phu đi ra ngoài, vì thế dân chúng vậy xem mới nhìn thấy một người đang nằm trên mặt đất, cả người tắm trong máu tươi, rất là dọa người.

"Nghĩa sĩ ơi!"

Nhóm lưu dân kêu khóc lại lần nữa vây quanh, chặn hết tầm mắt của mọi người. Khi đại phu đi ra, tin tức cũng tản ra, hóa ra đây là nghĩa sĩ một mình đánh chết mười mấy phản quân đêm qua, cũng là người này hộ tống lưu dân chạy được tới nơi đây, nhưng mà, rốt cuộc một người đối chiến với mười mấy người, bị thương quá nặng, sắp không được rồi.

Thật đáng tiếc, dân chúng cảm thán, tranh nhau nhón chân muốn xem chân dung của vị nghĩ sĩ này, Đám binh tướng đứng gần đó thì không chỉ có thể nhìn rõ bộ dạng của người này mà còn tận mắt nhìn thấy cuộc chém giết thảm thiết ra sao, lúc này, nhìn vị anh hùng này chết đi, thật sự bi thống đến mức nào.

Nghĩa sĩ nằm trên mặt đất, biểu tình lại rất bình tĩnh, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười.

"Nghĩa sĩ à, người có gì muốn dặn dò không?" Một lão giả trong nhóm lưu dân quỳ gối trước người hắn, khóc ròng. "Ít nhất ngài cũng để cho chúng ta biết được tên họ của ngài, nhà ở nơi nào chứ."

"Ta... chỉ là một du hiệp, bốn biển là nhà, không có gì vướng bận, cũng không có gì muốn dặn dò." Nghĩa sĩ nói, tới đây, hắn tạm dừng một chút, cánh tay đặt bên người gian nan nâng lên, tựa như muốn tìm gì đó bên hông. "Nếu có thể, chỉ có một việc...."

Lão giả vội đỡ lấy, trợ giúp cho tay hắn, bàn tay của vị du hiệp kia dừng bên hông, lấy ra một miếng ngọc bội tinh mỹ.

"Ta từng được Võ thiếu phu nhân ở huyện Đậu thưởng thức, nàng khen ta có tài nghệ, tặng ta mỹ ngọc, chẳng qua lương tướng, binh mã bên người nàng đông đảo, tài nghệ của ta chưa từng đóng góp được gì." Vị du hiệp này nâng tay lên trước mắt, hai mắt hắn đã tan rã không thấy rõ được miếng ngọc nữa nhưng khuôn mặt vẫn hiện lên nụ cười.

"Nếu may mắn có thể nhìn thấy Võ thiếu phu nhân, xin hãy nói cho nàng, rốt cuộc ta chỉ có một chút tài nghệ không bình được loạn thế, không kiến được công lao sự nghiệp, nhưng Tề Tạ Dương ta chết vì một trận chiến, chết vì điều này, khiếp này không phụ mỹ ngọc."

Hắn nhét mỹ ngọc vào tay lão giả, lại mỉm cười.

"Đương nhiên, không gặp được cũng không sao, mấy người bán cái này đi đổi một chút lương thực mà sống sót."

Lão giả nâng miếng ngọc lên, run giọng nói: "Không dám, sao có thể...." Lời còn chưa dứt, cánh tay vị du hiệp rũ xuống, rơi mạnh xuống khiến bụi đất bay lên, người đã đi xa.

Ông còn chưa nói xong đâu, nghĩa sĩ nằm đây đã không còn nghe được lời hứa hẹn nữa, lão giả bi thống khóc lớn.

Lưu dân xung quanh chẳng phân biệt nam nữ già trẻ đồng thời cúi người gào khóc, dân chúng vây xem cũng dừng bàn luận, yên lặng, biểu tình vừa cung kính vừa bi thương.

Mấy tối tớ Hạng gia đứng trong đám người nhìn vậy thì thở dài, bi thương thì bi thương, nhưng sau đó còn phải tiếp tục sống tiếp, còn cách nào nữa đâu. Bọn họ thu tầm mắt lại, chen qua đám người trở về khách điếm, một đêm không ngủ ngon rồi, họ quyết định tiếp tục nghỉ thêm một ngày một đêm nữa ở đây, dưỡng đủ tinh thần rồi tiếp tục lặn lội đường xa. Ngày mới lại lên, bọn họ đi tới cửa thành, chờ cửa mở để rời đi, tới nơi đã thấy một đám người đang chờ đợi.

Hiện tại, ra ngoài đi đường là rất nguy hiểm, không đến vạn bất đắc dĩ thì mọi người đều sẽ tránh trong thành trì. Giờ nhiều người ra khỏi thành như vậy rất ít thấy, chờ tới khi nhìn rõ những người này, đám tôi tớ Hạng gia càng thêm kinh ngạc.

Đây là một phần của đám lưu dân được vị du hiệp kia che chở trốn vào trong thành.

Thành trì này đã tiếp nhận bọn họ, trải qua nguy hiểm chắc hẳn họ phải biết có thành trì bảo vệ đáng quý như thế này chứ, vì sao lại vội vã ra ngoài sớm như vậy?

"Mấy người định đi tới phủ Quang Châu?" Thủ binh ở cửa thành cũng kinh ngạc hỏi. "Điên rồi à! Xa như vậy!"

Biểu tình của lão giả cầm đầu đám lưu dân vừa bình tĩnh lại kiên định, tuy rằng đáy mắt vẫn còn vương vấn bi thương nhưng không hề có sự điên cuồng: "Nghĩa sĩ muốn che chở chúng ta đi tới phủ Quang Châu, ngài ấy nói ở đó có Võ thiếu phu nhân, ở đó có thể sống một cuộc sống tốt đẹp."

Thủ binh cũng biết sự tích về Võ thiếu phu nhân và phủ Quang Châu, bọn họ cũng từng nghe phủ Quang Châu suất binh chống cự lại phản quân, bảo vệ được nửa cái Hoài Nam đạo. An Đức Trung phải khiếp sợ tránh lui từ bỏ Hoài Nam mà tiến công Đông Nam. Ở nơi đó hẳn là an ổn, tới nơi đó sẽ không phải lo lắng hãi hùng nữa, nhưng mà....

"Từ nơi này đến phủ Quang Châu rất xa đấy." Thủ binh cười khổ. "Dọc đường đi không thể tránh khỏi nguy hiểm đâu."

Vì để tới nơi có thể sống một cuộc sống tốt đẹp trong truyền thuyết mà mất mạng quả thực không đáng giá, đặc biệt hiện tại bọn họ rõ ràng có nơi an ổn để nương náu.

Nhóm lưu dân nghe vậy nhưng vẫn kiên trì muốn đi, lão giả đưa tay ấn chặt vào ngực mình, có thủ binh dò hỏi, thì được biết nơi ấy có miếng mỹ ngọc mà vị du hiệp đã chết để lại.

Du hiệp kia tuyên dương cho bọn họ về phủ Quang Châu, hiện tại người nọ đã chết, nhưng những lưu dân này vẫn kiên trì đến nơi đó, đó là chấp niệm hay là để bảo đáp cho vị du hiệp kia đây?

Mặc kệ vì điều gì thì đây đều là hành động khi xúc động, thủ binh kiến nghị bọn họ nên bình tĩnh lại một chút, cũng biết bọn họ cảm động với nghĩa khí của du hiệp mà khó tránh khỏi quyết định nóng vội, chờ sau khi bình tĩnh sẽ không thấy không đáng giá đâu.

"Chẳng qua chỉ là chết mà thôi." Lão giả cảm tạ thủ binh, cười cười. "Ta đây đi về phía cái chết để tìm sống, cũng coi như là khởi đầu mới."

Thủ binh nhìn ra được những người này sẽ không nghe lời khuyên bảo, nên cũng không khuyên nữa. Lưu dân ở lại nhiều cũng là phiền toái, bởi trong thành không thể nuôi sống được nhiều người như vậy.

Cửa thành mở rộng, nhóm lưu dân dìu già gắt trẻ đi ra ngoài, những hoảng sợ khi sống sót sau tai nạn còn chưa tan hết, nhưng trong ánh mắt lại càng thêm kiên định.

Các tùy tùng Hạng gia liếc nhau, không biết nên đánh giá như thế nào, bởi chỉ cần là người bình thường đều sẽ lựa chọn ở lại nơi này, vị du hiệp đã cứu mạng của bọn họ, bọn họ không phải nên cố gắng sống sót để báo đáp hay sao? Vậy mà một lòng bôn ba muốn đi phủ Quang Châu.

Vừa đáng thương lại vừa đáng trách.

Mỗi người có vận mệnh riêng của mình, vận mệnh của đám lưu dân này là đi phủ Quang Châu, hoàn thành mục tiêu chưa thể thực hiện của vị du hiệp kia, mà vận mệnh của bọn họ là đưa bức thư này đến tay công tử, việc này quan hệ đến tương lai của Hạng gia. Vì thế, họ không sợ gian nguy, không sợ sinh tử, các tùy tùng Hạng gia quấn chặt bọc hành lý trên người, thúc ngựa rời khỏi thành trì này.

Nắng sớm từ trên cao trải khắp thiên hạ, bao phủ lấy mặt đất, cũng phủ lên những người bôn tẩu đường xa, bọn họ phảng phất như những chú kiến nhỏ bé.

...

...

- ----------------------