Đệ Nhất Hào Môn

Chương 37: ngoại truyện




Bốn tháng trước.

Lạc Hiên Nhi bị bắt đến sở cảnh sát với tội vượt quá tốc độ còn uống rượu suýt nữa thì xảy ra tai nạn.

"Giới trẻ bây giờ đúng là xem thường cái chết mà cô lại dám uống rượu nhiều như vậy mà lái xe" - Cô bị mấy vị cảnh sát giáo huấn miệng một trận đến nỗi đầu óc muốn nổ tung.

"Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý...tôi có thể gọi người đến bảo lãnh được chứ" - Lạc Hiên Nhi tuy nét mặt đã tỉnh táo hơn chút nhưng vẫn toát ra mùi rượu nồng đến mức đứng cách xa vẫn có thể nghe.

"Được rồi" - Vị cảnh sát đồng ý.

Trong những tình cảnh này cô đáng lẻ nên gọi ba mẹ đến nhỉ...tay cô bấm dãy số quen thuộc nào đó bấm nghe mà thậm chí còn mất ý thức không biết đang gọi cho Hứa Khải Minh.

"Alo ?" -Giọng của Hứa Khải Minh vang lên làm cô giật mình nhưng nhanh lấy lại tỉnh táo.

"Em là Hiên Nhi..anh có thể đến sở cảnh sát chút để bảo lãnh em không" - Lạc Hiên Nhi có phần ngượng ngùng, không nghĩ đến việc cô lại nhờ Hứa Khải Minh bảo lãnh.

"Hiên Nhi..em không sao chứ, anh sẽ đến đó" - Hắn ta nhanh chóng cúp máy rồi lập tức lấy áo khoác lái xe đến đó.

Hứa Khải Minh tầm mười phút sau đó đã có mặt tại sở cảnh sát, nhìn thấy Lạc Hiên Nhi đang loay hoay ngồi đó trong bộ dạng mệt mõi.

"Hiên Nhi.." - Giọng gọi đó ấm áp đến lạ thường làm cô như chết lặng nhìn lại, anh ta thật sự đến rồi đến đây vì cô.

"Luật sư Hứa, hoá ra là bạn của ngài.." - Vị cảnh sát nhìn thấy hắn liền tỏ thái độ khác, miệng cười muốn rách ra luôn rồi.

Luật sư quốc tế như Hứa Khải Minh ai lại không biết đặc biệt là cảnh sát, anh ta lấy ra một chi phiếu bảo lãnh Lạc Hiên Nhi một cách bá đạo. Những người kia cứ như hiểu ra gì đó liền nhận lấy rờ chi phiếu thả họ đi nhanh chóng.

Ra khỏi sở cảnh sát, Hứa Khải Minh nét mặt nghiêm nghị đến mức Lạc Hiên Nhi sợ không nói được gì cô đành đi theo hắn ta ra bãi đỗ xe.

Còn nghĩ sẽ bị mắng một trận nhưng không ngờ cô bị một lực kéo mạnh ngã vào lòng Hứa Khải Minh sự ấm áp quen thuộc đó khiến cô đỏ hoe mi mắt căng thẳng.



"Em là đồ ngốc sao..." - Hứa Khải Minh lo lắng đến mức cô cũng có thể cảm nhận được nhịp tim hắn đã loạn lên. Đây chính là cảm xúc mà họ cần phải xác nhận...liệu có phải tình yêu nam nữ không.

"Anh đang lo lắng..với tư cách là anh trai em sao"

Khoảnh khắc này ngưng lại sau câu nói đó của Lạc Hiên Nhi, quả nhiên là vậy hắn đã im lặng nhưng đôi tay kia vẫn không buông cô. Ánh mắt của cô hơi phũ xuống buồn bã...sớm biết sẽ đau lòng nhưng cô vẫn không kiềm được mà muốn hỏi hắn.

"Anh sớm đã không coi em là em gái..Hiên Nhi anh đã rất hoảng sợ khi không nhìn thấy em, anh đã tìm em nhưng anh lại không muốn em thất vọng...tình cảm của anh đối với em đã được xác định vì anh yêu em" - Hứa Khải Minh nghiêm túc, cảm xúc này hoà làm một ngay cả Lạc Hiên Nhi cũng có thể thấy và cảm nhận được Hứa Khải Minh.

"Thật..thật sao.." - Lạc Hiên Nhi ngây người.

Trong xe ấm áp hương vị của tình yêu, Lạc Hiên Nhi bật cười hạnh phúc nhìn hắn. Hứa Khải Minh chậm rãi hôn lên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn thật sự dịu dàng yêu chiều.

"Có thể chứ ?" - Hứa Khải Minh ẩn ý ghé sát vào tai cô hỏi một câu ám muội mà cả cô cũng hiểu.

"Ừm" - Lạc Hiên Nhi nhẹ nhàng đồng ý đáp lại bằng nụ hôn nóng bỏng hơn, cảm giác này không phải là mơ cũng chẳng phải đang say rượu ảo giác...người đàn ông cô yêu cũng yêu cô không kém gì.

.

KHÁCH SẠN K.

Đóng cửa phòng, hai con người như lửa quấn lấy họ hoà huyện vào nhau làm một trên chiếc giường rộng lớn kia. Bầu không khí lãng mạng ái tình hơn bất kì thứ gì...Hứa Khải Minh ôm lấy cô gái hắn yêu nhịp nhàng hoà vào nhau.

"Chúng ta..kết hôn nhé" - Trong lúc ám muội câu nói của hắn khiến cô chợt kinh ngạc nhìn hắn...cô đã chờ câu nói này từ hắn suốt thời gian qua.

"Được...em yêu anh" - Cô cười hạnh phúc, sự ngọt ngào kia khiến người ta không khỏi chối từ...

Tình yêu đơn giản hơn bất kì thứ gì cũng không phải là thứ dễ dàng mà mọi người nghĩ. Yêu một người có thể ở cạnh họ khiến họ hạnh phúc đó mới là cuộc tình đẹp nhất...