Phong Ninh Vi chớp chớp mắt khó hiểu nhìn anh ta "Lệ tổng..anh nói gì vậy tôi không hiểu ý anh lắm.." Phong Ninh Vi cẩn thận hỏi, ánh mắt Lệ Hàn Văn đổi sang hướng khác né tránh ánh nhìn của cô "khụ..khụ..không có gì, ngày mai tôi sẽ đi xem mảnh đất đó lịch trình thư kí tôi sẽ báo lại cho cô" dứt lời anh đứng dậy nhanh chóng ra ngoài. Khuôn mặt trầm ngâm nhưng không còn lạnh lùng như lúc đầu nữa, Lệ Hàn Văn rất hiếm khi đồng ý đàm phán một cách dễ dàng như thế khiến cô cũng hơi ngạc nhiên.
_______________________________________
Hai tuần sau, tại biệt thự Kim Lục Đế.
"Này anh không biết mệt sao ?" Giọng nói mệt mõi lười biếng của Phong Ninh Kiều vang lên, người đàn ông bên cạnh dường như không quan tâm đến những lời cô nói mà vùi đầu vào cổ cô hôn lên in đậm những vết hôn đỏ chói, cơ thể cô mệt rã rời quần áo quăng bừa bãi trên sàn có thể thấy cảnh tượng đêm qua dữ dội đến mức nào. Căn phòng vẫn còn vương lại mùi hương ái mụi của hai con người đang quấn quýt nhau trên giường.
Một tiếng sau, Lục phu nhân đi đến tay còn đang xách một vỏ thực phẩm thấy cô và Lục Trạch Thần từ trên lầu xuống bà vui mừng nói "Tiểu Kiều con đã khoẻ hơn chưa, hôm trước mẹ có nấu canh bồi bổ cho con mà quên mang qua đây mất" Phong Ninh Kiều mỉm cười dịu dàng đi đến "mẹ, con khoẻ hơn nhiều rồi có anh ấy chăm sóc tốt cho con mẹ đừng lo lắng nữa" Lục phu nhân nhìn sang Lục Trạch Thần cười đắc ý liền bỉu môi "ây..nó thì chẳng biết chăm sóc là thế nào đâu...".
"Ring...ring..." chuông điện thoại của Phong Ninh Kiều đột nhiên vang lên tất cả mọi người đều im lặng cũng không nói gì nữa tiếp tục công việc của mình.
"Ninh Kiều con mau đến bệnh viện ngay Ninh Diệp bị tai nạn đang cấp cứu..." là Từ Thiêu Như giọng nói run rẫy gấp gáp của bà ta truyền đến. Phút chóc sắc mặt cô trắng bệch cả người cứng đờ "bụp" di động từ trên tay cũng bất giác rơi xuống khiến Lục phu nhân và Lục Trạch Thần lo lắng "có chuyện gì sao.." cô vội vàng nói đôi ba lời với Lục phu nhân rồi lao thẳng ra xe, Lục Trạch Thần tất nhiên cũng đi theo, khuôn mặt lúc này của cô hiện rõ vẻ lo lắng run sợ cô không muốn nhớ nhưng không hiểu vì sao khí ức về vụ tai nạn năm xưa của mẹ cô ùa về, cô nhớ lại khuôn mặt của mẹ cô khi đang hấp hối...bàn tay cô lạnh đến nỗi không thể chạm Lục Trạch Thần nắm chặt tay cô trấn an "anh hai sẽ không sao đâu em đừng lo...".
_______________________________________
Trước phòng cấp cứu, bốn con người đối diện nhau không khí vô cùng căng thẳng nhất là Phong Thuỵ Quân bề mặt ông tỏ ra rất bình tĩnh nhưng khuôn mặt có thể thấy rõ sự lo sợ không kém gì Phong Ninh Kiều.
Phong Ninh Vi và Từ Thiêu Như cũng lo lắng không ngừng đi tới đi lui vừa nhìn thấy Phong Ninh Kiều chạy đến vẻ mặt nhợt nhạt "anh tôi sao rồi..anh ấy bị sao thế hả.." cô không ngừng hỏi cùng lúc đó cửa phòng cấp cứu đẩy ra bác sĩ nhanh chóng đi ra sắc mặt căng thẳng nói "bệnh nhân Phong Ninh Diệp đã tắt thở, chúng tôi đã cố gắng hết sức xin gia đình nén đau thương.." một câu nói của bác sĩ khiến Phong Thuỵ Quân ngồi quỵ xuống ghế cứng đờ người, Phong Ninh Kiều không dám tin những gì mình vừa nghe khoé mắt đỏ hoe tuôn trào những giọt nước mắt đau thương Lục Trạch Thần ôm chặt lấy cô không khí tĩnh lặng đến đau lòng duy nhất một người không nói cũng không khóc bất động ngồi quỵ xuống đất nét mặt lạnh lẽo tràn đầy sự buồn thảm không thể nói thành lời.
Kỷ Phù Uyên ngồi một góc đó im lặng vẫn nét mặt đau thương tuyệt vọng đó lúc này ai nấy đều tĩnh lặng bất động một chỗ không còn tâm trạng nào để hỏi rõ tình hình tai nạn nữa.