Đệ Nhất Hào Môn

Chương 24: Không bao giờ rời bỏ em




Ngày hôm sau tại biệt thự Kim Lục Đế.

Hôm nay Phong Ninh Kiều xuất viện về nhà, Phong Thuỵ Quân cùng với Phong Ninh Vi đến thăm hỏi đáng lí ra ông định sẽ đến bệnh viện thăm cô vào mấy ngày trước nhưng công ty lại chuẩn bị tiến hành dự án hợp tác lớn nên bây giờ ông mới có thời gian đến.

Nhìn thấy hai người này sắc mặt cô đột nhiên thay đổi trầm mặt nói "hai người đến đây làm gì ?" Phong Thuỵ Quân thở dài một tiếng chậm rãi ngồi xuống nhìn sang Phong Ninh Vi rồi nói với cô "con có thái độ gì vậy..ba và em con đến thăm con" Phong Ninh Vi im lặng không dám lên tiếng chỉ khẽ gật đầu theo lời nói của ông ta chỉ sợ nói sai chữ nào thì cô ta sẽ bị sát khí lạnh lẽo của hai người này giết chết mất.

Phong Ninh Kiều không quan tâm cho mấy, nhẹ nhàng thưởng thức ly trà nóng rồi mỉa mai nói "tôi không nhớ là tôi có em gái". Tay của Phong Ninh Vi hơi run lên len lén nhìn sang Phong Ninh Kiều.

Phong Thuỵ Quân lạnh lùng nói "Ninh Diệp hẳn đã nói với con về quyền điều hành công ty rồi phải không".



"Cạch.."cô để mạnh ly trà xuống bàn tức giận nhìn Phong Thuỵ Quân nói "Ba,góp cuộc anh hai có phải con ruột của ba không vậy..sao ba lại ép buộc anh ấy đến mức ra nước ngoài từ bỏ sự nghiệp luôn vậy chứ.." Phong Thuỵ Quân vẫn điềm đạm nói "con bớt nói linh tinh đi...ba chỉ muốn tốt cho nó, là do chính nó lựa chọn con bé họ Kỹ kia mà thôi" Phong Ninh Kiều như tức điên thật không thể nào nói chuyện bình thường với ông ta quá năm câu thật, hai người là cha con ruột nhưng từ nhỏ Phong Ninh Kiều luôn có những quyết định suy nghĩ trái ngược với ông ta nhưng Phong Thuỵ Quân vẫn hết lòng chăm sóc không một chút ghét bỏ cô mà ngược lại so với cô Phong Ninh Diệp luôn là người bị la mắng thậm chí ông ta cũng chẳng thèm quan tâm gì mấy đến anh sống hay chết...đôi khi cô cũng thấy nghi ngờ Phong Ninh Diệp dù sao cũng là con trai trưởng của Phong gia sao có thể tuỳ tiện nói từ bỏ là từ bỏ.

Lúc này Lục Trạch Thần vừa về đến, cô thấy bóng dáng quen thuộc này vẻ mặt có chút tốt hơn đứng dậy mỉm cười "anh về rồi sao ?" Lục Trạch Thần dịu dàng ôm cô đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cô nói "bà xã anh hôm nay xuất viện nên anh phải tranh thủ về sớm rồi.." cô cười hạnh phúc rồi nhìn về phía Phong Thuỵ Quân.

"Ba đến thăm Kiều Kiều sao?"Lục Trạch Thần đi đến lịch sự hỏi, Phong Ninh Vi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt đến bây giờ cô mới nhìn rõ người đàn ông này quả thật rất đẹp..đẹp đến mê người. Phong Thuỵ Quân liền thay đổi thần sắc vui vẻ trả lời "phải bây giờ cũng trên rồi ba về trước đây...chào hai đứa".

_______________________________________

Sau khi Phong Thuỵ Quân đi khỏi cô thở phào một tiếng, nếu cô cứ tiếp tục bàn chuyện với ông ta e rằng cô sẽ tức chết mất. Lục Trạch Thần ôm cô vào lòng dịu dàng nói "Kiều Kiều sau này dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ ở bên cạnh em...không bao giờ rời bỏ em và cũng sẽ không phản bội em.." Phong Ninh Kiều đột nhiên thấy tim mình nhảy loạn đầu óc thì trống rộng cảm giác hạnh phúc không thể tả, ôm chặt lấy anh "em cũng vậy...Thần em yêu anh...ông xã" hai chữ cuối khiến Lục Trạch Thần không nhịn được mà mạnh bạo hôn cô, bế cô thẳng lên phòng...Phong Ninh Kiều chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Lục Trạch Thần ánh mắt tràn ngập sự dục vọng.