Đệ Nhất Hào Môn

Chương 16: chỉ là một kẻ ở nhờ




Biệt thự Kim Lục Đế.

Phong Ninh Kiều ngồi trên bộ ghế sofa mắt liếc nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cửa hôm nay Lục Trạch Thần và Phong Ninh Kiều phải sang Phong gia dùng cơm mà cái tên Lục Trạch Thần đáng chết này lại bắt cô chờ gần một tiếng đồng hồ.

Khoảng mười lăm phút sau đó tiếng xe ngừng lại trước cửa...là Lục Trạch Thần anh mở cửa chuẩn bị vào nhà thì Phong Ninh Kiều đã đi đến nơi đỗ xe rồi.

Trên đường đi..Lục Trạch Thần nhìn sắc mặt cô không được tốt cho lắm không hiểu tại sao anh lại muốn giải thích "à... thật ra sáng tôi đến công ty có chút việc có một chút rắc rối nên đến hơi muộn..." anh nghĩ mình bị mất trí thật rồi, sao anh lại giải thích ? chẳng giống anh một chút nào..."ừ" chỉ một chữ, cô lạnh giọng trả lời Lục Trạch Thần khuôn mặt vẫn vậy không đổi sắc. Cô gái này thật sự khó gần vậy sao ? Hay chỉ lạnh lùng như thế với một mình anh ? Dây mềm buột chặt sao ? ... cô hoàn toàn không có lí do gì để dùng thủ đoạn đó với một người độc tài đào hoa không biết tình yêu là gì như Lục Trạch Thần. Tim anh có chút nhói nhìn khuôn mặt ...., đôi mắt trầm tư như chứa đầy sự cô đơn lạnh lẽo trong đó.

Cảnh Bách Cung - biệt thự Phong gia.

Phong Ninh Vi vừa từ công ty trở về vì hôm nay cô nghe nói Phong Ninh Kiều sẽ về nhà dùng cơm với gia đình, có cả Phong Ninh Diệp từ Út công tác về vì chi nhánh bên đó gặp một số rắc rối nên anh phải gác chuyện đám cưới của em gái mà sang đó giải quyết. Phong Thuỵ Quân ngồi ở giữa đại sảnh dùng trà Từ Thiêu Như cũng ở kế đó giúp ông ta pha trà. Nhìn thấy đôi nam nữ trai tài gái sắc đi vào, quả thật hai người rất đẹp đôi cứ như một bức tranh được vẽ cực kì tinh tế không thể phủ nhận Lục Trạch Thần dù có làm gì cũng thoát ra vẻ đẹp trai khiến người ta mê mẫn. Phong Ninh Kiều xinh đẹp động lòng người đôi mắt xanh biết có chút hờ hững lành lạnh nhưng cũng là điểm ấn ngọt ngào thật làm cho người lưu luyến không thể buông...Phong Thuỵ Quân đứng bật dậy vẻ mặt tràn đầy sự vui mừng "Kiều Kiều, Trạch Thần hai đứa đến rồi à...mau vào đây ngồi đi". Từ Thiêu Như cuối đầu lùi lại phía sau, cô thật muốn quay về Kim Lục Đế ngay lập tức, bà ta vậy mà chưa dọn đi thật.. xem ra cô quá nhân từ rồi. Lục Trạch Thần nhìn thôi cũng biết Phong Ninh Kiều đang nghĩ gì rồi liền nói "vâng, em ngồi xuống trước đi Kiều Kiều" anh gọi tên cô một cách rất tự nhiên cứ như cách gọi quen thuộc mà anh thường dùng vậy.

Phong Thuỵ Quân nở một nụ cười hài lòng, ông không nghĩ hai người nhanh có mối quan hệ tốt đến vậy...Phong Ninh Kiều đẩy một túi quà gói trà hãng Nhật nổi tiếng lên bàn "ba..Trạch Thần đích thân chọn quà tỉ mỉ tặng ba đấy" anh hơi sững người một chút rồi chợt nhớ ra anh đúng thật có mua nhưng cũng chỉ chọn đại rồi đưa người hầu căn dặn nhớ đưa lại cho cô "quà ra mắt ba vợ". Phong Thuỵ Quân cười nói "vậy cảm mơn con rồi Trạch Thần". "Ba không cần phải khách khí", đôi mắt anh chuyển sang người phụ nữ đứng bên cạnh ông cố ý hỏi "đây là..Phong phu nhân sao?" Cả ba người đều im bật cô quay sang nhìn anh rồi nói "không phải, chỉ là một kẻ ở nhờ" không gian đang vui vẻ bỗng rơi vào trầm mặc, cùng lúc Phong Ninh Vi lẫn Phong Ninh Diệp từ trên lầu đi xuống Phong Ninh Vi cuối đầu chín mươi độ chào Lục Trạch Thần và Phong Ninh Kiều "xin chào anh chị...em là Ninh Vi.." cô có chút không quan tâm cho lắm quay mặt nhìn sang người anh trai khuôn mặt hiền từ thật sự cười nói "anh hai..em cứ nghĩ anh còn bên Út công tác". Phong Ninh Diệp sờ mũi cười khổ "tiểu Kiều thật xin lỗi lễ cưới của đứa em gái quan trọng của anh mà không thể tham dự ..." cô cười thông cảm cho anh Lục Trạch Thần bỗng nhiên đứng dậy "Phong thiếu à quên phải gọi là anh vợ mới đúng.."cái bản mặt ngứa đòn của Lục Trạch Thần khiến Phong Ninh Diệp thật không ưa nỗi càng thấy lo lắng hơn cho cô em gái đáng thương của anh.