Đệ Nhất Đế Quốc

Chương 42: Đấu giá




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lên men đã đủ, Trịnh Tráng và Nguyễn Ôn lấy danh nghĩa bản thân để người hầu đưa thiếp mời tới từng phủ. Tất nhiên, mỗi phủ được đưa, đều là kẻ có tiền, và sớm hiểu cái chân quý mà sẽ được hưởng, nên đều gật đầu và tham dự. Đặc biệt, để tránh thân phận làm ảnh hưởng tính công bằng, mỗi người được ngồi ở một gian phòng che kín, bên trong thắp một ngọn lửa. Ở trung tâm là khán đài, được bao bọc 12 ngọn nến tạo hình bởi 12 con giáp, đủ để những người ở trên tầng cao nhất, có thể thấy rõ. Khi toàn bộ an vị, từ cánh gà, Thuý Kiều mặc trang phục dài thướt tha, bó sát người, hai dải lụa đỏ thắm không che được sự căng tròn của bầu ngực. Đây là cách ăn mặc phá cách, nên toàn bộ ánh mắt bị nam nhân nhìn chằm chằm, Thuý Kiều gương mặt khẽ ửng đỏ, nhưng gương mặt mỉm cười, ánh mắt đầy dụ hoặc, khi tới trung tâm cao giọng:

“ Kính chào toàn bộ các vị quan khách đã có mặt ở nơi đây. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian quý giá có mặt ở đây. Sản phẩm mọi người ai cũng chắc chắn rõ, tôi cũng không nhắc lại, tránh làm mất thời gian của mọi người.”

Dứt lời, hai bình Thần Tửu dưới lớp khăn voan hiện ra, vừa nhìn, toàn bộ thực sự say mê. Rất nhanh một căn phòng hô:

“100 quan.”

Có người mở đầu, sẽ có người nối tiếp:

“200 quan.”

“300 quan.”

….

Cuối cùng tới 1000 quan cũng chậm chậm lại. Thuý Kiều thấy không ai hô tiếp thì nói:

“ Thần Tửu là thứ quý khó cầu, Thần Tiên Quán cũng chưa chắc khẳng định một năm có thể sản xuất bình thứ hai. Mọi người nên cân nhắc.”

Từ tầng 4, Hoàng Tiến giả danh thành một thương nhân, hô:

“2000 quan.”

Lập tức lật gấp đôi, khiến ai lấy đều trở mắt nhìn sang, xôn xao:

“ Là ai? Mẹ kiếp tên thất đức.”

“ Thiên hạ thật lắm kẻ nhiều tiền.”

“ Ta bỏ cuộc thôi.”

Khi thấy ai cũng đang bàn tán, Hoàng Tiến đắc ý:

“ Haha. Đã không có ai thì mau thêm giá, thì mau kết thúc đi. Ta cũng muốn thực xem tầng 4, Lăng Tiêu Bảo Điện là gì?”

Lời vừa ra, Thuý Kiều hô:

“ 2000 lần thứ nhất.”

“ 2000 lần thứ hai.”

Còn chưa kịp hô tiếp thì những người khác lập tức cảm thấy bị khiêu khích. Dù sao tiền có, quyền có thì mọi người bắt đầu hô:

— QUẢNG CÁO —

chapter content


“3000 quan….”

“4000 quan…”

“5000 quan…”

Hoàng Tiến vốn im lặng, hô:

“5500 quan..”

Lập tức, từ một gian phòng, một người đáp:

“6000 quan…Tại hạ đại diện Dương gia tới. Mong công tử nhường.”

Trong một gian phòng, Hoàng Ái Quốc nhíu mày:

“ Dương gia là ai?”

Nguyên Ôn đáp:

“ Đó là họ Dương Kinh Bắc, dòng dõi Dương hoàng hậu Dương Vân Nga, hiện nay trong triều có Trạng nguyên Dương Phúc Tư, Thị Lang Dương Duy Nhất…chưa kể rất nhiều người đang là thê thiếp các võ tướng. Gia tộc này dạng trung dung, đối nhân xử thế rất tốt.”

Hoàng Ái Quốc gật đầu:

“ Ừm. Nhường đi. Giá này cũng quá cao rồi.”

Nghe thế, Hoàng Tài cười:

“ Vậy nhường Dương công tử. Ta xin rút.”

Nhưng vẫn có người hô:

“ Haha. Không còn ai thì ta theo 6500 quan…”

Dương Lâm nhận ra, khẽ cau mày:

“ Đoàn Trung Kiên, đây là ngươi muốn đối đầu với ta.”

Biết Hoàng Ái Quốc nghi ngờ, Nguyễn Ôn tiếp:

“ Đó là gia tộc họ Đoàn Quảng Nam, gia chủ là Đoàn Công Nhạn, trấn thủ Quảng Nam. Trước gốc Đoàn Thượng ở vùng Kinh Bắc, nhưng thời Lê Thánh Tông bị họ Dương chèn ép, phải vào Quảng Nam. Nên cả hai họ mối thâm thù.”

— QUẢNG CÁO —

chapter content


Hoàng Ái Quốc gật đầu, khi ngoảnh ra thì Dương Lâm đã ra giá 1 vạn quan. Đoàn Trung Kiên cười lớn:

“ Haha. Họ Dương đúng là lũ ngu ngốc. Ngươi đã ra giá đó thì ta nhường.”

Dương Lâm bị khí tức giận, nhưng Thuý Kiếu đâu giảm để chậm, hô:

“ 1 vạn quan lần thứ nhất.”

“ 1 vạn quan lần thứ hai.”

“ 1 vạn quan lần thứ ba. Chúc mừng Dương công tử.”

Dương Lâm thấy mọi người nhìn lại, miễn cưỡng đứng lên:

“ Cảm ơn.”

Lúc này Thuý Kiều cũng cho người thu lấy đúng 1 vạn quan, xác nhận Dương Lâm đạt được thì tấm màn che được kéo lên, Nguyễn Ôn cũng xuất hiện, mỉm cười:

“ Đây là buổi đấu giá lần đầu. Nên ngoài 1 bình Thần Tửu, sử dụng phòng tầng 4 mời 10 người trong 1 ngày, thì Thuý Kiều, cũng thuộc về. Xin được đảm bảo vẫn còn trong trắng, biết cầm kỳ thi hoạ. Đảm bảo một lần hưởng dụng, vui cả đời. Chưa hết, sau này toàn bộ tiêu phí ở Thiên Hương Quán giảm 20%, Thần Tiên quán giảm 5% cho Dương công tử trọn đời.”

Lúc này, Dương Lâm mới buông lỏng, ánh mắt nhìn Đoàn Trung Kiên khiêu khích:

“ Cảm ơn Đoàn công tử đã nhường. Đảm bảo khi hưởng dụng tầng 4, ta sẽ mời ngài.”

Đoàn Trung Kiên khí đỏ mặt rời đi.

*

Buổi đấu giá kết thúc, Hoàng Ái Quốc mang theo số tiền lớn về phủ. Vừa tới Hoàng Kha, nói:

“ Thưa Chủ nhân, số lượng quặng khai thác của chúng ta là 3000 tấn.”

Hoàng Ái Quốc nhíu mày, bởi nhìn tưởng nhiều nhưng lại ít vô cùng, bởi nó cùng lắm chỉ đủ dùng quân đội, còn chế tạo nông cụ thiếu rất nhiều, có thể là một nguyên nhân khiến nước ta mất mùa những năm nay. Nói về quặng sắt thì nước ta không hề thiếu, các mỏ lớn ở vùng Nghệ An, Thanh Hoá, Hà Tĩnh, Lào Cai..thiếu là do công nghệ, dù việc này là quốc cấm, nhưng triều đình vẫn mắt nhắn mắt mở cho người dân. Một hồi thở dài:

“ Chúng ta mua được không?”

Hoàng Kha đáp:

“ Thưa Chủ nhân, giá quặng hiện nay khoảng 10 quan một tấn, nhưng chúng ta trả cao hơn, cũng không ai nguyện ý bán. Bởi dù nói tư nhưng đều là có gia tộc đứng sau? Quặng lại là thứ để sản xuất vũ khí nên..?”

Hoàng Ái Quốc gật đầu, nhưng hắn đoán chỉ cần tạm thời, đợi có thời gian đánh Tây Sơn Thượng, hắn nhớ có mỏ, đó cũng là lý do tại sao Tây Sơn có thể khởi nguồn từ đây, Chế Bồng Nan gây dựng Đồ Bàn. Một hồi, Hoàng Ái Quốc nói:

“ Ngươi ở đây, ta đi nhờ người xem.”

— QUẢNG CÁO —

chapter content


*

Nhanh chóng trong phủ Chúa, Nguyễn Ôn và Hoàng Ái Quốc bái kiến Trịnh Tráng, vừa gặp, Hoàng Ái Quốc đưa một bản thảo, nói:

“ Thưa huynh, đệ đã đi rất nhiều nơi, thấy dân chúng vẫn dùng tay đập lúa, dùng những cuốc, xẻng dao rất cùn…đệ muốn sáng chế ra máy đập lúa, máy bơm, cùng nông cụ để giúp đỡ dân chúng, tăng lương thực. Gián tiếp tăng năng suất lao động, khiến không còn việc mất mùa, dân chúng ấm lo, tin tưởng chiều đình. Nhưng cũng không mua được quặng, nên nay muốn nhờ huynh giúp đỡ.”

Trịnh Tráng sớm rất nể những kiến thức mà Hoàng Ái Quốc có, đồng thời nhìn bản vẽ sơ hoạ thuyết phục, nói:

“ Được. Đệ cần bao nhiêu và có thêm người không?”

Hoàng Ái Quốc đáp:

“Chắc khoảng 50 tấn. Giá cả đệ đồng ý trả 12 quan/1 tấn. Hoàn thành sẽ tiến hành việc xây dựng những thương đội gặt, đập thuê..”

Nghe được thế, Trịnh Tráng suy tư. Bởi biết thì quân đội giờ mới mỗi năm dùng 1500 tấn, mới đủ để duy trì thường nhật. Chưa kể số lượng kia dùng để tăng cường, các gia thân binh, thêm một người mua thì sẽ có nhà thiếu, mà chưa thống nhất, họ Trịnh đều chưa muốn quá đắc tội, lắc đầu:

“ Khó. Nếu khoảng 10 tấn ta có thể giúp.”

Hoàng Ái Quốc cũng biết lo lắng, đáp:

“ Được ạ. Vậy đệ sẽ để Nguyễn Ôn lấy danh nghĩa thu mua.”

Rồi đưa lên một túi nhỏ, ước chừng 100 quan, tiếp:

“ Đây là chút tấm lòng nho nhỏ. Cảm ơn huynh.”

Trịnh Tráng cười:

“ Haha. Huynh đệ cần gì khách sáo vậy.” Nhưng vẫn cầm lấy. Cuối cùng, ba người vui vẻ hàn huyên rồi ra về. Nhìn Hoàng Ái Quốc khuất, Trịnh Tráng nói:

“ Điều tra xem số lượng quặng sẽ đi đâu. Mà đã tìm được căn cứ của Xưởng Rượu.”

Một người áo đen, đáp:

“ Thưa Công tử, kho chúng thuộc không thể xâm nhập. Còn theo dõi thì ở trang viên ngoài thành chỉ có ra không có vào. Sợ rằng trong khó chính là Xưởng rượu.”

Trịnh Tráng gật đầu, cười mà như không:

“ Thú vị a. Ta thật muốn xem Hoàng đệ, ngươi sâu như thế nào.”