Đệ Nhất Đế Quốc

Chương 39: Mặc gia + Bạch Liên giáo




[ Cầu Đánh giá, bình luận, để tác có động viết. Cảm ơn.]

Dỗ dành Thanh Hà đi nghỉ xong, Hoàng Ái Quốc nhẹ nhàng thức dậy, đi tới đại sảnh, Hoàng Kha cung kính:

“ Thưa Chủ nhân, sau nhiều lần điều tra, thăm dò, thì chúng thần đã phát hiện đỉnh của căn phòng thấp hơn bên ngoài, cùng với phía trên là sàn biểu diễn. Rất có thể mật thất ở đỉnh lầu.”

Hoàng Ái Quốc đăm chiêu:

“ Tránh đêm dài lắm mộng, đêm nay chúng ta tới kiểm nghiệm. Ngươi an bài đi?”

“ Vâng.” Hoàng Kha đáp. Không bao lâu, Hoàng Ái Quốc mặc một thân áo đen, chậm rãi bước ra. Đào Duy Từ ngồi trong sân, nhìn quẻ ở trên bàn, hơi khẽ nhíu mày.

*

Tới ngôi nhà nhỏ, đối diện Thiên Hương Lâu, Hoàng Ái Quốc nói:

“ Bố phòng như thế nào?”

Hoàng Kha đáp:

“ Thưa Chủ nhân, bên ngoài Thiên Hương Lâu có 100 hộ vệ. Tản mát xung quanh phòng Quỳnh Hương có 5 tên gi đinh, võ nghệ sâu không lường được. Để đối phó, thuộc hạ sớm bố trí 15 người tiềm nhập, trong ngắn hạn có thể giữ chân 5 người này. Còn đám bên ngoài, sẽ đốt 1 mồi lửa.”

Hoàng Ái Quốc gậy đầu:

“ Rất tốt. Các ngươi lẻ ngoài canh chừng để ta đi.”

Hoàng Kha lo lắng:

“ Mặc dù đã kỹ càng, nhưng bất ngờ luôn có thể xảy ra. Đặc biệt kho vũ khí của đám người đó, chúng ta chưa mò được. Chủ nhân người ở ngoài, để thuộc hạ đi.”

Hoàng Ái Quốc cười:

“ Ta vào mới có thể khống chế phản ứng được. Quỳnh Nương là kẻ cần phải vừa rắn vừa mỏng. Các ngươi chưa đủ sức đối đầu.”

Thấy thái độ đã quyền, Hoàng Kha đáp:

“ Vâng. Chủ nhân người có chuyện, lập tức bắn pháo, thuộc hạ cùng Hoàng Tiến ở bên ngoài sẽ lao vào tiếp ứng.”

Hoàng Ái Quốc gật đầu, chậm rãi rời đi. Nhìn vậy, Hoàng Kha nắm chặt tay:

“ Chúng ta vô dụng thế mới phải để chủ nhân đi.”

Hoàng Tài thở dài:

“ Ta và ngươi dao so được. Chúng ta chỉ cần cung cúc tận tuỵ, với tìm người như Đào Tiên Sinh, Ôn Tiên Sinh để giúp đỡ chủ nhân.”

*

Bên này, Hoàng Ái Quốc cũng đột nhập được vào phòng, sau một hồi ngắm nghía, cũng tìm thấy nơi chui vào. Quả nhiên sự bố trí của Quỳnh Hương tài tình, chướng pháp nhãn, không phải thật tỉ mỉ nhiều ngày, thì khó ai mà nhận ra. Hoàng Ái Quốc chậm rãi mò lên, thì thấy căn phòng này tưởng bé mà cũng rộng không tưởng, nó như gác xép của một gia đình hiện nay, cao khoảng 1m8. Trên sàn xếp đủ các loại rương gỗ hòm gỗ, đặc biệt trong cùng có hai ban thờ, một bên viết: Bạch Liên Giáo, một bên viết: Mặc gia. Đọc xong, Hoàng Ái Quốc giật mình trầm mặc, bởi nếu cho người thời nay xem, rất ít người hiểu. Nhưng hồi nhỏ sớm cầy nát phim Tần Thời Minh Nguyệt, hắn biết Mặc gia là ai? Nho gia Mạnh Tử từng nói: ‘Không vào với Nho, tức nhập với Mặc’, có thể thấy sự phát triển Mặc gia ra sao. Nếu không phải, Hán Vũ Đế với tư tưởng "Trục xuất bách gia, độc tôn Nho thuật" thì không biết Nho gia và Mặc gia, ai độc tôn. Tư tưởng của Mặc gia cũng rất tiến bố: góc nhìn thế giới duy vật, đề cao bình đẳng, không kể tới nhiều yếu tố sai lầm thì đây là đã gần như tiệm cận được tư tưởng Mác. Còn Bạch Liên Giáo, chính là động lực của Thái Bình Thiên Quốc sau này. Hoàng Ái Quốc tưởng chúng mới manh nha từ thời nhà Thanh, không ngờ, đã sớm xuất hiện. Hai thứ này không ngờ lại xuất hiện cùng nhau. Tới đây, Hoàng Ái Quốc cũng mường tượng được thân phận của Quỳnh Hương. Nhưng không hề có sự lo sợ mà Hoàng Ái Quốc khẽ kích động, mỉm cười, bởi Thiên Hương Lâu sẽ không quá đụng chạm đến lợi ích hiện tại của hắn, mà hắn còn có thể lợi dụng phục vụ cho bản thân.

Suy nghĩ xong xuôi, Hoàng Ái Quốc bắt đầu lật giở các hòm rương gỗ, vừa mở thì vàng bạc loá mắt. Tưởng việc buôn bán kiếm lời, vàng bạc nhìn chán, nhưng nhìn thấy Hoàng Ái Quốc cũng động tâm. Một hồi, ngẫm đến bản thân tiến về bởi công chuyện, đành chậm rãi đóng lại, bắt đầu lục lọi tiếp. Và trong rương cuối cùng thì hắn phát hiện ra bốn cây súng, đây thực sự kinh hỉ, bởi chúng không phải súng của Minh mà chính là súng của đám Tây Ban Nha, dù tốc độ không tốt hơn là bao, nhưng trước khi có công xưởng tự mình rèn đúc thì bốn khẩu này cũng rất quý, kết hợp với súng của Hà Lan, Hoàng Ái Quốc có thể đánh giá ước lượng được sức mạnh ở phương Tây. Nhìn xung quanh không còn gì, Hoàng Ái Quốc cảm thấy đến đây thu hoạch đã đủ, khoác lên định rời đi, thì bất ngờ một cánh cửa được đẩy, Hoàng Ái Quốc hoang mang, thầm than chết tiệt, chủ quan đã đánh giá thấp Mặc gia, không ngờ căn mật thất này có 2 cửa, tiến lên được từ hai căn phòng. Hoàng Ái Quốc vội tắt nến, chuồn vào một góc, trên tay cũng xuất hiện một thanh đao cùng pháo. Nhưng cô gái mặc y phục đỏ, da trắng như bóc, môi đỏ như son, cầm ánh nến heo hắn tiến lên, đây chính là bộ dạng thật của Quỳnh Hương, giọng ỏn ẻn:

“ Công tử người chặn đứng việc làm ăn, nay lại tới cướp đồ, rồi còn tính giết ta. Đây là muốn đuổi cùng giết tận ư? Ta cũng chưa biết, ta có tội tình gì? Hay là đêm đó hầu hạ công tử chưa vừa ý?”

Hoàng Ái Quốc ho khan:

“ Haha. Chỉ là chút hiểu lầm. Xin trả lại bà chủ, tôi xin phép rời. Hữu duyên gặp lại.”

Quỳnh Hương cười:

“ Công tử người đã đến, chúng ta cũng thử tâm sự một chút được sao? Công tử là người đầu tiên mà ta thực sự ngưỡng mộ? Với xung quanh ta đã bầy người. Người của công tử cũng khó mà cứu. Công tử mọc cánh cũng không thoát.”

Quỳnh Hương vẫn đủng đỉnh cất giọng nói như oanh như yến, thông qua ánh đèn leo lét nhưng vẫn thấy gương mặt kiều diễm của nàng đang rất vui vẻ. Đến đây, Hoàng Ái Quốc biết rõ, mọi việc tiến hành, sớm đã bị Quỳnh Hương phát hiện, chậm rãi dăng vào bẫy. Nhưng hoàn cảnh bị ép này, Hoàng Ái Quốc biết càng yếu thế càng bất lợi, cười:

“ Người cản được ta chưa có xuất hiện.”

Nói xong, toan trở lại đường cũ để thoát, Quỳnh Hương nhẹ bấm một nút ở trên cửa. Giữa Hoàng Ái Quốc và Quỳnh Hương một tấm lưới sắt hạ xuống, từ ba gốc, ba chiến binh bằng sắt xuất hiện. Một tên an vị ở cửa, bắt đầu xoay xoay, đồng thời bắn những tiêu, muốn thông qua để giết kẻ địch. Hoàng Ái Quốc bắt đầu chống trả, nhưng càng lúc càng thở hắt, con người sao có thể đấu lại cỗ máy sắt. Thế là Hoàng Ái Quốc bắt đầu vận dụng trí lực mấy chục năm sinh sống, dùng kiếm chém thật mạnh vào một cánh tay, thanh kiếm gẫy làm đôi. Quỳnh Hương cười:

“ Thế nào, chúng ta có thể ngồi lại được chứ.”

Nhưng vừa dứt lời thì nàng cũng kinh ngạc, không ngờ, thanh kiếm vốn gẫy bất ngờ xuyên thẳng vào cổ, làm tắc cơ quan chuyển động từ trên đỉnh truyền xuống, cả hai con tượng binh dừng. Hoàng Ái Quốc nhìn thái độ của Quỳnh Hương cùng con tượng sắt kia, muốn dịch chuyển không phải đơn giản, cười:

“ Ngồi cũng được, nhưng chúng ta không phân chủ tớ, bình đẳng, đúng như tư tưởng Mặc gia được chứ.”

Quỳnh Hương lúc này mới gật đầu:

“ Mời Công tử?”

Cơ quan được đóng, con tượng sắt về chỗ cũ, Quỳnh Hương bước xuống, Hoàng Ái Quốc theo sau. Quả nhiên phía dưới đã loạn thành một bầy, Hoàng Tài và Hoàng Kha bị hơn 30 người bao vây, trên người xuất hiện vết máu. Nhưng toàn bộ bị biến sạch khi nhìn thấy Hoàng Ái Quốc an toàn, cả hai kinh hỉ:

“ Chủ nhân, người không sao?”

Hoàng Ái Quốc nhẹ gật đầu:

“ Hoàng Kha ở lại cùng ta, Hoàng Tiến ngươi đi lĩnh người mang về phủ.”

Quỳnh Hương cũng làm theo, sai người thả, chỉ để 1 người bên cạnh. Quỳnh Hương nói:

“ Chúng ta có cần rời qua phòng khác, nơi đây có chút bẩn.”

Hoàng Ái Quốc lắc đầu:

“ Không sao.”

Nhất thời bầu không khí rơi vào yên lặng. Bởi trong đàm phán, kẻ mở lời trước luôn là kẻ thiệt. Cả hai cứ yên lặng nhìn nhau.