Nhâm Tiểu Túc đã cân nhắc trước khi dùng ảnh tử. Hắn không sợ bản thân bại lộ thân phận siêu phàm gải. Chung quy sắp chết thì quản cái gì mà siêu việt với chả siêu phàm?
Nhâm Tiểu Túc chỉ sợ bị lộ năng lực phục chế kỹ năng của người khác thôi. Sở dĩ hắn mạo danh Hứa Hiển Sở vì biết Hứa Hiển Sở chưa bị bắt. Hơn nữa chắc chắn Khánh thị đã thông qua Lưu Bộ biết được năng lực của Hứa Hiển Sở.
Nhâm Tiểu Túc đã gặp qua rất nhiều siêu phàm giả. Dương Tiểu Cận có thể lấy ra một cây súng ngắm chẳng biết từ đâu. Hứa Hiển Sở có ảnh tử, Lạc Hinh Vũ có đi xuyên không gian, Khánh Chẩn có bảo tiêu là quạt kim loại.
Một khắc sau, Nhâm Tiểu Túc như có ảo giác siêu phàm giả chẳng khác nào rau trắng cả.
Có điều năng lực siêu phàm giả của Nhâm Tiểu Túc lại khác, hắn có thể phục chế năng lực của mọi người. Năng lực này có đẳng cấp gì thì Nhâm Tiểu Túc không biết.
Làm không tốt, tập đoàn Khánh thị sẽ phát hiện được năng lực này của hắn, lỡ mà cảm thấy hứng thú với hắn thì sao?
Nhưng suy nghĩ tỉ mỉ một chút cũng không phải như vậy. Mà Khánh Chẩn và tập đoàn đều bị Cảnh Sơn hấp dẫn qua.
Khi nghe được tiếng gào to của Nhâm Tiểu Túc, hoàn nghi với hắn lúc trước hoàn toàn bị cởi bỏ. Trong máy truyền tin vang lên:
- Tin tức lúc trước sai lầm rồi, mục tiêu không phải Nhâm Tiểu Túc mà là Hứa Hiển Sở!
Kỳ thật họ đoán mục tiêu là Nhâm Tiểu Túc vì họ thấy mục tiêu hứng thú với vàng. Thế nhưng họ không có chứng cớ gì trực tiếp xác định thân phận của Nhâm Tiểu Túc.
Đầu tiên họ chưa thấy được bộ dáng của Nhâm Tiểu Túc. Tiếp đó, dù họ đã gặp qua Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở nhưng mặt của Nhâm Tiểu Túc lại bẩn tới mức không cách nào nhìn ra được…
Đồng thời, Nhâm Tiểu Túc mặc y phục tác chiến của Tôn Quân Chính, quần áo của hắn và Hứa Hiển Sở y chang nhau…
Dựa theo tin tức mà tập đoàn nắm được rồi so sánh, Hứa Hiển Sở có thể dùng ảnh tử để chiến đấu, hơn nữa sức chiến đấu cực mạnh, thậm chí không sợ đạn.
Tuy ảnh tử của Nhâm Tiểu Túc màu đen, khác với miêu tả của Lưu Bộ. Thế nhưng Hứa Man vô thức cảm thấy vấn đề này lý giải được. Có lẽ ban ngày ảnh tử sẽ là màu xám chẳng hạn..
Nhân viên tác chiến của Khánh thị nghe lời nói hùng hồn của Nhâm Tiểu Túc đều cho rằng đối phương muốn tử chiến một trận với mình. Ai dè tên này lại quay đầu bỏ chạy!
Vừa rồi có vài người từng nhìn thấy bản thể của Nhâm Tiểu Túc, thế nhưng cho tới bây giờ hắn ta vẫn lông tóc vô thương.
Nhâm Tiểu Túc biết không phải mình trốn giỏi, cũng chẳng phải nhân viên tác chiến của tập đoàn quá tệ. Mà là hứa nguyện của Nhan Lục Nguyên… bắt đầu có tác dụng.
Nhâm Tiểu Túc lo lắng nhíu mày. Hắn không biết hiện tại Nhan Lục Nguyên thế nào, hắn phải mau chóng chạy thoát, không thể tiếp tục mạo hiểm nữa.
Chờ Nhâm Tiểu Túc chạy được chừng 100m mới thu hồi ảnh tử!
Ảnh tử mạnh mẽ xông phá vòng vây. Thậm chí Nhâm Tiểu Túc còn không thể điều khiển nó công kích chỗ hiểm của địch nhân một cách thật chuẩn. Chỉ có thể dùng hình thể mà thô kệch va chạm với họ thôi.
Phải biết sức khỏe của Nhâm Tiểu Túc tương đương với ba người trưởng thành, ảnh tử của hắn lại to gấp hai lần Nhâm Tiểu Túc!
Cho nên không cần đánh vào chỗ hiểm, chỉ cần ảnh tử đánh lên ai đó, người đó sẽ thịt nát xương tan.
Trong tập đoàn Khánh thị, một ảnh tử chiến đấu hăng hái trong vòng vây, phảng phất bất kỳ lúc nào cũng sẽ đèn tắt người chết. Có điều khiến người khác ngoài ý muốn là mặc kệ ảnh tử bị bao nhiêu vết thương cũng như vĩnh viễn không bao giờ bại trận.
Ảnh tử đã ngăn trở rất nhiều công kích cho Nhâm Tiểu Túc. Khi Nhâm Tiểu Túc triệu hồi ảnh tử, ảnh tử chẳng khác nào một đoàn tàu cứng rắn đụng ra một đường máu cho Nhâm Tiểu Túc!
Muốn triệu hồi ảnh tử, ảnh tử phải hợp nhất với Nhâm Tiểu Túc. Ngược lại, Nhâm Tiểu Túc muốn phóng thích ảnh tử, nó cũng chỉ có thể tác ra từ sau lưng hắn.
Khi ảnh tử quay về, trên thân ảnh tử đã có rất nhiều vết thương. Những vết thương kia chẳng khác nào Nhâm Tiểu Túc bị thưởng cả, cực kỳ đau đớn khó chịu. Có vài vết thương đau tới mức Nhâm Tiểu Túc xem nữa thì hộc máu!
Mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ giọt từ trên mặt xuống lưng hắn. Nhâm Tiểu Túc chịu đựng thống khổ cắn răng tiếp tục chạy thoát thân.
Khó trách lúc trước khi ảnh tử đỡ đạn cho Hứa Hiển Sở, sắc mặt hắn cũng trắng bệnh. Nguyên lai sử dụng ảnh tử cũng có tác dụng phụ.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc không biết, nếu Hứa Hiển Sở ở đây hắn sẽ vô cùng kinh ngạc.
Hứa Hiển Sở từng tự thân khảo nghiệm qua, mỗi khi ảnh tử vận động ở cường độ cao thì tinh thần lực của bản thân sẽ dần bị tiêu tán. Lúc đó bản thể sẽ buồn nôn, nôn mửa, trong lòng khó chịu, sống không bằng chết!
Có điều ảnh tử của Nhâm Tiểu Túc lại khác hẳn với Hứa Hiển Sở.
Lúc đó Nhâm Tiểu Túc có hỏi cung điện, đánh giá về trị số tinh thần lực của hắn thế nào. Kết quả cung điện trả lời… không có quyền hạn để biết.
…
Nhâm Tiểu Túc liều mạng chạy trong rừng cây. Chậm rãi do ảnh tử đem tới dần biến mất. Lúc này Nhâm Tiểu Túc mới ý thức được không thể dùng arnht ử lung tung, nếu hắn muốn để ảnh tử thay mình chịu chết thì chắc đau đớn đó sẽ khắc cốt khi tâm mất.
Ảnh tử chết một lần, chẳng khác nào hắn chết một lần cả.
Nhâm Tiểu Túc thở hổn hển, không phải hắn chưa từng bị thương. Thế nhưng đau đớn lúc này còn kinh khủng hơn bản thể bị thương nữa.
Bất quá điều khiến Nhâm Tiểu Túc an ủi là ảnh tử không vì bị thương mà tiêu tán, ảnh tử vẫn có thể chiến đấu được.
Nhân viên tập đoàn đuổi theo không tha. Nếu không phải tốc độ Nhâm Tiểu Túc nhanh, chỉ sợ phiền phức không nhỏ.
Nhâm Tiểu Túc cũng không chạy thẳng một đường mà cố gắng tránh né súng đạn của đám nhân viên chẳng khác nào liệp cẩu* kia. Rất nahnh, nhân viên tập đoàn không thể định vị được phương hướng của Nhâm Tiểu Túc nữa.
*chó đen
Thẳng tới lúc này Nhâm Tiểu Túc mới thả lỏng. Chung quy bị vài trăm người truy sát có áp lực quá lớn. Nhâm Tiểu Túc núp ở phía sau rừng cây không ngừng thở dốc.
Vào lúc này, hắn chợt nghe âm thanh khóa sắt vang lên…
Nhâm Tiểu Túc đứng ở chỗ cũ che ngực cười thảm. Lại có chuyện nữa…
Nhâm Tiểu Túc cảm khái:
- Khắp nơi đều là tuyệt lộ.
Nhâm Tiểu Túc từng thấy được vật thí nghiệm bị Khánh Chẩn giam cầm ở phía xa nên hắn nghĩ trở ngại duy nhất ở phương bắc chỉ có núi lửa mà thôi. Kết quả không ngờ vẫn còn vật thí nghiệm khác.
Dựa theo âm thanh để đoán, trong nháy mắt Nhâm Tiểu Túc phát hiện âm thanh xích sắt vang lên từ ba hướng. Ít nhất hắn cũng đụng phải ba vật thí nghiệm!
Âm thanh khóa sắt rầm rầm vang lên, Nhâm Tiểu Túc lần nữa nghe được tiếng nhỏ dãi lên lá cây mục nát.
Ảnh tử đứng sóng vai với Nhâm Tiểu Túc. Trong lòng Nhâm Tiểu Túc thầm tính, có lẽ ảnh tử giải quyết được hai vật thí nghiệm, thế nhưng một mình hắn không thể đơn độc đối chiến với một vật thí nghiệm được.
Trước có bốn đầu thí nghiệm, sau có tầm trăm kẻ địch. Giờ khắc này tất cả mọi phía đều là cửa tử.