Đường kính viên đạn bình thường là 7.62 millimet, động năng có thể đạt tới 2600 Jun. Mà đường kính viên đại là 12.7 millimet, động năng còn có thể đạt mức 15000 Jun.
Kỳ thật, số liệu thế này vẫn rất khó để người ta tưởng tượng ra được một viên đạn của súng bắn tỉa có lực lướn đến mức nào.
Bảo tiêu của Khánh Chẩn là siêu phàm giả, điều khiến người khác càng thêm giặt mình là khi tập đoàn lùng bắt siêu phàm giả trắng trợn thì Khánh Chẩn lại thu siêu phàm giả làm thủ hạ của mình.
Trong tích tắc này, người thanh niên có thanh dang vang dội của tập đoàn Khánh thị đứng giữa trung tâm ánh sáng. Hắn tựa như đang đứng trên sân khấu của mình, xoay người nhặt viên đạn nằm trên mặt đất lên và cười nói:
- Rốt cuộc Côn Đồ đã để ý tới ta rồi?
Người đứng bên cạnh Khánh Chẩn sững sờ một chút, lại là người của Côn Đồ? Đó là tập đoàn truyền thuyết trong vòng tròn tổ chức.
Khánh Chẩn quay đầu nhìn Lưu Bộ cười:
- Thân là người đại diện lại không biết ca sĩ của mình là siêu phàm giả. Ngươi thật ngu. An tâm đi, thười đại này… không có chỗ dung thân cho phế vật.
Chỉ thấy Khánh Chẩn nắm tóc Lưu Bộ, dùng tay không nhét viên đạn đó vào mắt Lưu Bộ. Lưu Bộ chỉ kịp kêu lên vài tiếng ngắn ngủi liền im bặt.
Hai tay Khánh Chẩn đầm đìa máu tươi.
…
Giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc đứng trên nóc nhà ngơ ngác nhìn Dương Tiểu Cận tập kích không thành thì đứng dậy cất súng, không một chút dây dưa dài dòng. Phảng phát nàng đã biết phát súng này vốn dĩ không thể giết chết Khánh Chẩn.
Một khắc sau, họng súng lần nữa được đặt vào tầm ngắm. Mục tiêu là Nhâm Tiểu Túc đang đứng trên sân thượng. Nhâm Tiểu Túc như thấy được sự ranh mãnh của đối phương qua kính ngắm. Lúc này Nhâm Tiểu Túc không khỏi sợ, ngươi không hoàn thành nhiệm vụ chẳng lẽ phải làm tiếp chứ, ngắm bắn ta làm chi! Có điều Dương Tiểu Cận vẫn vô cùng thả nhiên, thất bại cũng đã thất bại rồi, hết thảy không có gì phải lưu luyến nữa.
Tiếng súng rền ang, bất quá lần này không có gì kinh diễm cả. Vì Nhâm Tiểu Túc đứng yên không nhúc nhích, mà viên đạn kia cũng không bắn trúng hắn.
Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ kỹ năng súng ống của Dương Tiểu Cận, vì thế hắn biết mục tiêu không phỉa mình. Hẳn là muốn… phủi sạch quan hệ với hắn trước mắt tập đoàn Khánh thị?
Nếu thật là vậy cũng qua loa quá rồi! Chẳng lẽ thuần túy là trút giận cho Lạc Hinh Vũ thôi sao?!
Trong lúc bất chợt, Nhâm Tiểu Túc thấy được Lạc Hinh Vũ vừa mất tích xuất hiện ở tòa cao ốc chọc trời kia. Nàng phất tay với Nhâm Tiểu Túc như chào hỏi rồi kéo tay Dương Tiểu Cận chạy đi, dẫn Dương Tiểu Cận vào một chỗ tối.
Nhâm Tiểu Túc thấy thế thì há hốc mồm. Lúc này hắn chỉ thấy tòa cao ốc chẳng còn ai, rồi lại nhìn tổ đội nhiều như châu chấu của tập đoàn Khánh thị… Các ngươi đi, sao không mang ta đi với?!
Mắt thấy nhân viên tác chiến sắp tới gần, Nhâm Tiểu Túc khóc không ra nước mắt. Chẳng lẽ lực hấp dẫn của các ngươi nên hướng về phía siêu phàm giả vừa biến mất chứ. Các ngươi có cân nhắc đến việc bị bẫy rồi không!
Đúng là bị bẫy thật mà!
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc không ngờ Lạc Hinh Vũ và Dương Tiểu Cận lại cùng phe. Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc không khỏi nhớ tới khi hắn bảo muốn đổi Vương Tòng Dương, Lạc Hinh Vũ lại âm thầm nhìn Dương Tiểu Cận một cái. Những người khác không thấy nhưng Nhâm Tiểu Túc lại thấy.
Về sau, khi ăn cá Dương Tiểu Cận cũng bảo Lạc Hinh Vũ tới. Có người quấy rối Lạc Hinh Vũ, Dương Tiểu Cận cũng ra tay phủ đầu.
Lúc đó Nhâm Tiểu Túc còn tưởng vì cả hai đều là con gái. Bây giờ nhớ tới, không ngờ hai người họ đã sớm quen biết, trước mặt mọi người chỉ diễn trò mà thôi!
Hai người này diễn kịch không quá đạt nhưng đủ để lừa Nhâm Tiểu Túc, Hứa Hiển Sở và cả Lưu Bộ.
Lạc Hinh Vũ chỉ là một cô gái. Vậy mà tới cuối cùng vượt qua nhiều binh sĩ tư quân, nàng sống tới giờ. Điều này vốn đã khiến Nhâm Tiểu Túc hoài nghi rồi.
Khi chưa thấy kết quả, hắn không phát hiện những chân tướng ẩn nấp xung quanh mình. Lúc hắn biết được kết quả rồi, hành trình vừa qua lần nữa như đoạn phim chiếu trong đầu.
Nhâm Tiểu Túc nhìn tổ đội đen ngòm sắp tới gần thì đau lòng vô cùng, hắn thật bất cẩn mà!
Quả nhiên nữ nhân càng xinh đẹp càng nguy hiểm. Nguyên tắc này vẫn áp dụng được trong hoang dã!
Mà hai cô gái này một mực ở bên cạnh Lưu Bộ là để Lưu Bộ giúp Lạc Hinh Vũ thoát khỏi hiềm nghi. Cuối cùng Lạc Hinh Vũ giúp Dương Tiểu Cận tranh thủ một cái chớp mắt kia, canh chuẩn vị trí của Khánh Chẩn.
Điều duy nhất ngoài ý muốn là họ không ngờ bên người Khánh Chẩn lại có siêu phàm giả không tiếc hi sinh tính mạng bảo vệ chủ tử
Khánh Chẩn có tài đức gì lại khiến một siêu phàm giả quy phục mình?!
Lúc này, cánh cửa rỉ sét trên sân thượng đang bị người phá. Nhâm Tiểu Túc nổ súng cản đường đám người vừa tới. Khi thấy tình cảnh xung quanh mình, Nhâm Tiểu Túc chửi một câu:
- CMN!
Vừa dứt lời, Hứa Man liền phát nát cánh cửa sắt và thấy được Nhâm Tiểu Túc đang tăng tốc muốn nhảy tới tầng thượng đối diện. Hắn muốn bắn súng ngăn Nhâm Tiểu Túc lại, kết quả hắn vừa giơ súng thì Nhâm Tiểu Túc đã phóng đi!
Binh sĩ mặt đồ đen như những con rắn len lủi trong phế tích tới gần hắn. Nhâm Tiểu Túc không thể đợi thêm nữa, hắn phải chạy thoát trước khi đối phương vây kín chỗ này!
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc nghĩ hắn, Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận xâm nhập vào nới này thì dùng thành phố bị phong tỏa, khi chạy trốn hắn chắc chắn là người chạy nhanh nhất.
Kết quả không người, Dương Tiểu Cận và Lạc Hinh Vũ lại chơi trò ăn gian!
Nhâm Tiểu Túc phóng khỏi sân thượng. Tòa nhà đối diện cách sân thượng của hắn tầm 10m. Có điều Nhâm Tiểu Túc hoàn toàn tự tin mình có thể làm được!
Hứa Man vọt tới muốn bắn Nhâm Tiểu Túc. Kết quả khi tới hành lang sân thượng, Hứa Man chỉ thấy được bóng lưng đã khuất của Nhâm Tiểu Túc dưới mặt đất. Hứa Man hô to:
- Mục tiêu bỏ trốn theo hướng 10 giờ, rút vòng vây phong tỏa lại!
Bên ngoài khu rừng ngoài thành bị ẫn có người của tập đoàn canh giữ. Chỗ đó có tổ đội tác chiến canh chừng, có điều họ không ngờ người cần đối phó lần này lại là một lưu dân.
Trước đó, dường như không ai đem Nhâm Tiểu Túc để vào mắt.
Nhâm Tiểu Túc chạy như điên trên đường phố thành thị. Sau khi hắn nhảy khỏi sân thượng liền tận lực không xuất hiện ở chỗ cao. Nhâm Tiểu Túc sợ mình trở thành tấm bia sống cho người ta nhắm tới.
Hắn vừa chạy như điên vừa thầm nghĩ sao Hứa Hiển Sở không có động tác nào hết. Bây giờ Hứa Hiển Sở nên xuất hiện chia sẻ một chút hỏa lực đi chứ!
Phế tích thành thị như một bàn cờ to lướn. Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào quân cờ đang di chuyển nhanh chóng. Trên bàn cờ này, chỉ có mỗi Nhâm Tiểu Túc là cờ trắng không có đồng đội cùng những quân cờ đen võ trang đầy đủ đang đuổi cùng giết tận hắn.