Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ kinh ngạc nhìn về phía bên kia. Thời điểm họ bị dẫn về, binh sĩ Khánh thị vẫn đang xử lý thứ gọi là vật thí nghiệm kia. Hiện tại hẳn là nhóm binh sĩ đó đem vật thí nghiệm về.
Nói thật, trong lòng hai người họ cũng có phần hiếu kỳ. Rốt cuộc vật thí nghiệm kia là gì?
Thế nhưng chỉ một khắc sau cả hai đều sửng sốt. Chỉ thấy bên đó có một lồng giam bằng sắt thép được khiêng đi. Bên trong là một người… màu xám!
Màu xám kia không phải màu da nguyên bản mà là hỗn hợp của bui đất.
Lưu Bộ kinh nghi bất định quan sát người trong lồng giam kia. Đối phương có vài vết thương nhưng vết súng bắn lại không chảy quá nhiều máu, dường như da thịt những chỗ bị đạn bắn tự động khép lại.
Đây là điều mà người binh thường khó có thể tưởng tượng được. Vì thân thể của họ không thể tự lành vết thương nhanh như thế.
Trên cánh tay và đùi của người màu xám kia đều có khóa sắt!
Vốn xích sắt để cầm tù nay lại bị đứt gãy. Đây chính là thứ tạo nên tiếng kéo lê đêm hôm đó ư?
Giờ khắc này, Lưu Bộ nhớ tới thi thể có dấu răng của Từ Hạ thì không khỏi nôn mửa. Lúc trước Hứa Hiển Sở nói đây là dấu răng người Lưu Bộ còn không tin, có điều bây giờ không tin cũng không được.
Cảm giác buồn nôn kinh khủng kia cuồn cuộn dâng lên, khiến Lưu Bộ ói hết mọi thứ trong bụng ra.
Vốn hắn đâu có ăn gì, vì thế thứ phun ra chỉ là dịch dạ dày và mật trộn chung một chỗ.
Khánh Chẩn có chút hăng hái nhìn ln:
- Xem ra các ngươi cũng hiểu về nó, từng gặp qua thi thể bị nó cắn xé chưa?
Thời điểm này Lạc Hinh Vũ lại mạnh mẽ hơn Lưu Bộ. Nàng như cố trấn định mà nói:
- Rốt cuộc đây là cái gì…
- Nếu bị gọi là vật thí nghiệm thì đương nhiên là thứ được dù để thí nghiệm.
Khánh Chẩn nói:
- Các ngươi cũng đừng hiểu lầm. Thứ đồ chơi này không có quan hệ gì với Khánh thị cả. Đây là những thứ tồn tại từ trước tai biến, gần đây chúng ta mới biết được sự tồn tại của chúng.
- Trước tai biến?
Lạc Hinh Vũ có chút chấn kinh.
- Từ lúc tai biến tới giờ qua không biết bao lâu, sao họ có thể sống lâu như thế? Ngươi nói bọn họ…
Bấy giờ Lạc Hinh Vũ bỗng ý thức được, khả năng cao thứ quái quỷ này không chỉ có một!
Khánh Chẩm tỉ mỉ đánh giá “người” trong lồng gian, hắn nói:
- Dường như gần đây họ mới thoát ra khỏi phòng thí nghiệm. Ngay cả ta cũng rất tò mò làm sao họ sống được tới bây giờ. Đây là một mẫu vật sống.
Lưu Bộ rùng mình. Khánh Chẩn xem một người còn sống là mẫu vật, tuy rằng người kia người không ra người mà quỷ không ra quỷ.
Đột nhiên Lạc Hinh Vũ như ý thức được vì sao Khánh thị lại tới nơi này. Thậm chí họ còn mang theo những máy móc cỡ lớn, không tiếc hao phí nhân lực vật lực chỉ vì những quỷ vật của phòng thí nghiệm kia!
Lúc này họ ý thức được vật thí nghiệm không chỉ có một, cũng ý thức được vì sao vừa gặp vật thí nghiệm binh sĩ sẽ kêu gọi hỗ trợ trước.
Đây là sợ gần đó vẫn còn a!
- Vừa rồi gặp được bao nhiêu vật thí nghiệm, thương vong thế nào?
Khánh Chẩn hỏi.
Một người lên tiếng:
- Gặp được một cái này, năm tổ tác chiến, 3 chết 13 bị thương.
Khánh Chẩn lắc đầu:
- Bất quá đầu của nó vẫn còn. Về sau mặc kệ sống chết, trực tiếp tiêu diệt, đừng để thương vong cao.
- Đã rõ.
Một sĩ quan trả lời.
Rõ ràng mẫu vật trong lồng giam không chết, Lạc Hinh Vũ và Lưu Bộ có thể thấy được nó còn hô hấp.
Chỉ là nàng có phần khó hiểu:
- Từ lúc tai biến tới giờ đã hơn trăm năng. Sao họ vẫn còn sống?
Đây là chuyện khó lý giải nhất. Tuổi thọ của người thường chỉ chừng chục năm, nhiều quá thì tầm 100 năm. Vật mà mẫu vật này tồn tại từ trước tai biến, sao họ có thể sống ở trong phòng thí nghiệm này tới bây giờ? Việc này thật sự không hợp lẽ thường!
Dù tuổi thọ có kéo dài, thế nhưng những mẫu vật này… ăn gì chứ?
Khánh Chẩn đứng trước phòng giam cười nói:
- Chẳng phải ta cũng vì bí mật này mới muốn bắt chúng ư? Tỷ như con người là sinh vật có nhiều tế bào, đều nói tế bào phân liệt để phát triển. Chung quy phân ly lần đầu cũng có thể phân ly lần hai hoặc thậm chí là vô số lần. Kỳ quái là tất cả mọi người chỉ phân liệt tầm năm mươi lần là dừng lại. Sau đó bắt đầu suy vong không cách nào nghịch chuyển được.
Đây là lý do nhân loại già yếu và chết. Sau khi tế bào phân liệt năm mươi lần sẽ dừng lại. Khi đó nội tạng sẽ dần suy kiệt cho tới chết.
Khánh Chẩng nhìn người trong lồng giam nói tiếp:
- Ta hoài nghi phòng thí nghiệm nắm giữ phương pháp phân liệt vô hạn, đề cao chu kỳ tuổi thọ. Bất quá họ không ngờ tới, cái giá của việc đó là gì.
Khánh Chẩn gọi sinh vật trong lồng giam là quỷ nhân, người không ra người quỷ không ra quỷ. Những nhân quỷ này đã mất đi lý trí của con người, chỉ số thông minh chẳng khác nào dã thú.
Thế nhưng giảm lý trí đi, sức mạnh và sự linh hoạt của quỷ nhân tăng cao, vượt xa so với người thường. Thậm chí ngay cả dã thú cũng không bằng quỷ nhân.
Hơn nữa, dã thú tuân thủ theo bầy đàn, giống như Nhâm Tiểu Túc nói vật, chúng có trật tự của riêng chúng.
Vật thì nghiệm này thì khác, chúng không có trật tự.
Lúc này, vật thí nghiệm tỉnh lại. Nó cong người đập vào lồng giam, dường như muốn phá hủy lồng giang bằng sắt này!
Kết quả lồng giam được đặc chế, dù nó va chạm thế nào thì lồng giam cũng chẳng bị hư hại gì.
Vật thí nghiệm kia thấy không thoát được thì hung ác nhìn chằm chằm Khánh Chẩn. Lúc này, Lạc Hinh Vũ và Lưu Bộ phát hiện khi nãy dù vật thí nghiệm này lồng lộn thế nào, Khánh Chẩn vẫn trấn định như cũ, chưa bao giờ vì sợ hãi mà lùi về sau.
Khánh Chẩn tháo đạn khỏi súng rồi ném súng vào lồng. Kết quả vật thí nghiệm kia cắn thân súng, sắt thép cắn rắn như thế cũng bị cắn nát!
Khánh Chẩn đối mặt với vật thí nghiệm, hắn bỗng nói:
- Ghi vào, hàm răng tiến hóa, con mắt nhỏ dài, là thói quen của bò sát, không còn là nhân loại nữa, bị nghi là kết quả của việc biến đổi gene. Phòng bí mật này là một cứ địa thí nghiệm bí mật của công ty Hỏa Chủng.
Bên cạnh lập tức có người ghi chép lại lời nói của Khánh Chẩn, thái độ bình tĩnh trái ngược với Lạc Hinh Vũ và Lưu Bộ. Dường như họ đã quen với sự trấn định của Khánh Chẩn.