Một tổ đội hoàn chỉnh của tập đoàn gồm 30 người. Khi họ gặp nguy hiểm, trong nháy mắt có thể dùng hỏa lực tấm công. Đây cũng là lý do đám dã thú đụng phải binh sĩ tập đoàn lại hốt hoảng chạy thục mạng.
Có điều khi đối mặt với cái thứ gọi là vật thí nghiệm thì tổ đội tác chiến lại chẳng chút do dự yêu cầu tiếp viện. Điều này nói rõ họ không có lòng tin một tổ của mình có thể đánh thắng đối phương!
Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ quỳ trên mặt đất nghe được âm thanh súng ống vang rền. Một binh sĩ cầm súng trường chạy tới, dùng một dây nhựa plastic trói hai ngón tay cái của hai người lại, siết đau vô cùng.
Hớn nữa tên lính này chỉ dùng vỏn vẹn hai giây đã soáy người Lưu Bộ và Lạc Hinh Vũ xong, đảm bảo một nam một nữ trước mặt không còn uy hiếp gì.
Binh sĩ không hỏi gì mà bỏ mặc họ ở đó rồi tham chiến cùng với đội ngũ.
Những binh sĩ đó không để ý tới Lưu Bộ, phảng phất như hắn ta không hề tồn tại. Mỗi người trong tổ đội đều có chức trách riêng, như bánh răng của một cổ máy, mỗi một bước đều vô cùng vững vàng.
Có người nhỏ giọng nói thầm:
- Con búp bê nhựa hắn cột bên người là thứ gì vậy…
Trong vô tuyến có người hô to:
- Vật thí nghiệm chạy về phía 9 giờ. Tổ đội chú ý, vật thí nghiệm chạy về phía 9 giờ!
Dường như vật thí nghiệm kia cũng không muốn đối đầu với hỏa lực mạnh mẽ của tổ đội. Nó lựa chọn tạm thời tránh nạn.
Giờ khắc này Lưu Bộ chỉ cảm thấy sức chiến đấu của tập đoàn mạnh hơn tư quân không biết bao nhiêu lần. Đúng là một cái trên trời một cái dưới đất.
So sánh mà nói, binh sĩ tư quân chẳng khác nào heo được binh sĩ tập đoàn chăn cả!
Lúc trước Lưu Bộ còn lo mình sẽ bị tập đoàn trực tiếp giết chết. Chung quy đám Nhâm Tiểu Túc miêu tả binh sĩ tập đoàn chẳng khác nào yêu ma cả.
Kết quả hiện tại đâu có chuyện gì xảy ra. Binh sĩ chỉ trói hắn và Lạc Hinh Vũ lại chứ không làm gì thêm.
Việc này khiến Lưu Bộ an tâm hơn một chút. Ít nhất hắn vẫn còn sống, đúng không?
Có điều một khắc sau, Lưu Bộ nghe được tiếng kêu thảm thiết của binh sĩ đang chiến đấu. Dường như đã có người tử vong!
...
Nhâm Tiểu Túc trốn dưới bóng râm cổ thụ, được bụi cỏ che đậy kỹ càng. Một con bò cạp bò qua chân hắn, kết quả bị Nhâm Tiểu Túc dùng chủy thủ ghim xuống đất. Lúc này Nhâm Tiểu Túc đã đổi thành y phục tác chiến của Tôn Quân Chính. Hắn cũng không bần tiện tới mức chôm luôn cả quần áo của người chết. Đây chỉ là ngụy trang mà thôi.
Rất nhanh, phía trước vang lên tiếng bước chân. Vừa rồi Nhâm Tiểu Túc không đi xa nên nghe được âm thanh cầu chi viện của binh sĩ.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đây là cơ hội tốt để đột phá vòng phong tỏa của binh sĩ tập đoàn. Bọn họ cần tiếp viện, khi đó binh sĩ sẽ tụ tập một chỗ khiến vòng vây phong tỏa xuất hiện chỗ hở!
Lúc hắn và Hứa Hiển Sở rời đi cũng không hẹn trước sẽ gặp ở đâu. Mọi người đều ăn ý lựa chọn hành động một mình. Ba người họ đều tin năng lực bản thân vượt qua lực lượng đoàn đội.
Nếu chỉ như vậy cũng không đủ khiến liên minh họ tan rã, quan trọng là cả ba người chẳng ai tin ai hết.
Trước kia Dương Tiểu Cận còn cố kỵ mọi người nên ba người họ tự kiềm chết nhau tạo thành liên minh lâm thời. Bây giờ Dương Tiểu Cận đột nhiên biến mất, liên minh lập tức tan vỡ.
Nhâm Tiểu Túc ngừng thở, chờ tổ đội tác chiến đi qua. Rõ ràng tin tức của tập đoàn kia linh thông hơn Hứa Hiển Sở, thậm chí họ còn biết quái vật kéo xích sắt kia là cái gì.
Vật thí nghiệm? Trong núi sâu này có người làm thí nghiệm?
Tuy Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc nhưng không xoắn xuýt lâu. Hắn đợi binh sĩ tập đoàn đi qua thì dùng tốc độ nhanh tới kinh người tiến vào Cảnh Sơn.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc đụng phải hai tổ đội tác chiến khác, có điều hắn đều kịp thời tránh né.
Nhâm Tiểu Túc không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ nhiều người như thế cũng không giết được con quái vật kia? Hay nói… con quái vật kia quá mức cường đại?!
Không quan tâm được nhiều như thế, trước tiên đột phá vòng vât rồi nghĩ tiếp. Đây là cơ hội tốt cho Nhâm Tiểu Túc, dù là rời khỏi Cảnh Sơn hay khám phá bí mật của nó.
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng xuyên qua rừng cây. Đám rễ cây cùng những hố đất không thể cản trở hắn. Tốc độ của Nhâm Tiểu Túc không vì những trở ngại đó mà chậm lại.
Dần dần, Nhâm Tiểu Túc có thể nghe được tiếng máy móc cỡ lớn vận hàng. Dường như phía trước có một công trình to lớn đang hoạt động.
Trước mắt là một dốc núi, Nhâm Tiểu Túc im lặng không một tiếng động leo nhìn về phía đối diện sửng sốt. Nói thật, hắn chưa từng nghĩ bên trong Cảnh Sơn còn có nơi náo nhiệt thế này.
Chỉ thấy chừng năm trăm thước phía sau dốc núi có hơn mười máy đào đất đang làm việc. Thế nhưng thứ hấp dẫn hắn không phải máy đào đất, mà là thành thị hùng vĩ phía xa xa!
Thành thị đã thành phế thích, hơn mười máy đào đất đang hoạt động ở một cái hố gần đó. Dường như đó là cái hố tập đoàn Khánh thị vừa cho nổ, họ đang tìm kiếm gì đó.
Kỳ thật nếu gọi là thành thị cũng không phải. Nó bị chôn vùi dưới đất cát. Có vẻ trước tai biến, thành thị này rất lớn, thế nhưng bây giờ chỉ còn là một phế tích rách nát.
Nhâm Tiểu Túc nhìn một góc cũng có thể tưởng tượng được trước kia thành thị này huy hoàng cỡ nào!
Chỉ thấy một toàn kiến trúc to lớn được bảo toàn khá tốt, còn có một tấm bia khắc ba chữ Cửu Long Phá…
Nhâm Tiểu Túc có chút nghi hoặc, Cửu Long Pha là sao, chẳng lẽ ý chỉ cá chép hóa rồng. Đúng là một nơi thần kỳ…
Bất quá không đợi Nhâm Tiểu Túc kịp hiểu, tấm bia đó đã bị máy đào đất phá nát. Đúng là qua thời gian, hết thảy đều dần mục nát.
Không biết vì sao Nhâm Tiểu Túc cảm thấy rất hứng thú với nơi này. Vì tai biến mà rất nhiều nền văn minh bị chôn vùi dưới mặt dất, đây cũng là nguyên nhân hình thành núi lửa trong Cảnh Sơn.
Thế mà nơi này còn lưu giữ một toàn thành lớn thế kia. Tuy kiến trúc đã bị phá hỏng nhưng quan trọng là vẫn còn tồn tại!
Nhâm Tiểu Túc có thể thấy được cách đó hơi xa có vài nơi đã được khai quật, có điều chưa xong đã dừng lại.
Hình như… đối phương đang tìm cía gì đó. Khi phát hiện chỗ đó không có thứ mình tìm thì dừng lại tìm ở chỗ khác.
Nhâm Tiểu Túc ý thức được thứ này rất quan trọng với tập đoàn Khánh thị. Hơn nữa họ cũng biết rõ đó là thứ gì!
Lúc này, ntnt thấy một vị trí có được canh gác nghiêm ngặt. Nơi đó có một ít container. Bên cạnh còn có binh sĩ tiêm thuốc mê cho dã thú rồi bỏ nó vào trong container.
Đây là dã thú tập đoàn bắt được ư? E rằng dám dã thú đó cũng không tránh được vận mệnh trở thành vật thí nghiệm.
“Có nên rời đi không?
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bản thân không thể tới gần bí mật kia. Chúng quy hắn cũng được chứng kiến sức chiến đấu của Khánh thị. Muốn cướp đồ trên tay họ căn bản là chuyện không có khả năng.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc chợt thấy một nam tử mặc âu phục màu trắng đứng trên sân thượng toàn nhà quan sát thành thị.
Ở nơi hoang dã mà y phục vẫn giữ được sạch sẽ thế kia không khỏi khiến người khác cả kinh. Cảm giác xung đột giữa hoang dã và văn minh khắc sâu vào tâm trí người nhìn.