Ban đêm buông xuống, người trong thị trấn đều nhao nhao trở lại chỗ ở của mình, có phòng ốc thì đóng chặt cửa lớn, trong túp lều thì che màn cửa của mình cực kỳ kín.
Buổi tối sau khi trở về Nhâm Tiểu Túc còn nghe nói, có một người đàn ông lúc tan ca đêm ở nhà máy sản xuất nhựa trở về bị người ta đâm chết. Nghe nói là có người biết được người kia có thói quen tiết kiệm tiền, liền nổi lên ác ý.
Người ở trong thị trấn đều thích kết nhóm sinh sống, bạn bè, anh em, tình nhân ở cùng một chỗ thay phiên nhau gác đêm, giống như là làm như vậy sẽ an toàn hơn một chút, Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên ngay từ đầu chính là tụ cùng một chỗ như thế.
Nhưng mà còn có một ít người, kỳ thật lại bị chính người mà mình kết nhóm sinh sống hại.
Người hại đồng bạn của mình bình thường đều là người có ánh mắt thiển cận, bọn họ không biết là khi bọn họ hại đồng bạn của mình, liền sẽ không có ai tin tưởng vào bọn họ nữa.
Người hại người khác trở thành người cô đơn, dưới tình huống bình thường đều không có kết cục gì tốt.
Nhâm Tiểu Túc ngồi ở bên trong túp lều của mình cởi bỏ lớp vải băng bó vết thương trên tay, thấy được tình trạng của vết thương liền nhíu mày, xung quanh miệng vết thương đã sưng đỏ, đây là dấu hiệu bị nhiễm trùng, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Nhan Lục Nguyên đi tới liền mau chóng bịt kín vải trở lại.
- Anh, vết thương của anh không sao chứ?
Nhan Lục Nguyên hỏi.
- Không có việc gì.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói.
- Em không tin, anh cho em nhìn thử xem.
Nhan Lục Nguyên nói xong liền muốn cởi bỏ vải băng của Nhâm Tiểu Túc ra một lần nữa.
- Anh đã nói là không có việc gì.
Nhâm Tiểu Túc đẩy Nhan Lục Nguyên ra:
- Nếu như có chuyện gì thì anh sẽ đi mua thuốc.
- Anh đừng gạt em, lần trước anh cũng muốn gắng gượng chống đỡ.
Nhan Lục Nguyên lộ ra vẻ oan ức nói.
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Yên tâm đi, anh sẽ không lấy mạng ra đùa cợt.
Ở trong thế giới động vật, bình thường dã thú sẽ không dễ dàng ra tay đi săn, bởi vì chúng đều hiểu rõ một việc, bị thương liền có khả năng tử vong, cho dù là vết thương nhỏ.
Dã thú còn hiểu rõ, Nhâm Tiểu Túc như thế nào lại không hiểu?
- Ồ, anh xem ở dưới mặt ghế có dấu hai củ khoai tây, còn có ba viên thuốc nữa, đây có phải là thuốc tiêu viêm mà hôm nay anh muốn mua hay không? Thoạt nhìn là cùng loại.
Nhan Lục Nguyên vui mừng nói:
- Là anh để ở đó à?
- Không phải là anh để.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu dò xét ba viên thuốc kia một chút:
- Đúng là thuốc tiêu viêm phổ thông.
- Vậy là Chị Tiểu Ngọc để rồi, em chỉ nói với chị ấy là anh bị thương.
Nhan Lục Nguyên mỉm cười đưa một viên cho Nhâm Tiểu Túc:
- Chị Tiểu Ngọc thật tốt với anh, nếu không anh theo chị ấy đi?
Nhâm Tiểu Túc thiếu chút nữa tức ói máu:
- CMN, chú mày trở mặt còn nhanh hơn lật sách, có ăn liền khen người ta, không có ăn liền bắt nạt người ta.
- Hắc hắc.
Nhan Lục Nguyên liền nhồm nhoàm ăn khoai tây, bình thường hai người bọn họ lúc buổi tối đều không ăn cơm, Nhâm Tiểu Túc nói buổi sáng cần ăn cho tốt, giữa trưa cần ăn no bụng, buổi tối ăn cái gì cũng không tốt đối với thân thể.
Đây là một câu truyền lưu từ trước tai biến đến bây giờ, kỳ thật là trong lòng Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, đầu năm nay buổi tối không ăn cơm, là bởi vì quá nghèo không có cơm ăn.
- Anh.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu, hắn chợt thấy Nhan Lục Nguyên cúi thấp đầu, giọng nói cũng có chút trầm thấp, hắn hiếu kỳ nói:
- Sao thế?
- Anh còn nhớ năm trước lúc anh gặp phải đàn sói trở về, có người vụng trộm đưa cho chúng ta mấy viên thuốc giúp anh sống sót chứ.
Nhan Lục Nguyên hỏi.
- Nhớ rõ chứ, anh vẫn đang một mực tìm người này mà.
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Vậy có khả năng là mấy viên thuốc đó cũng là do chị Tiểu Ngọc đưa tới.
Nhan Lục Nguyên nói:
- Chỗ giấu thuốc khi đó, giống hệt như hôm nay.
Nhâm Tiểu Túc rơi vào trong trầm tư.
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc nghe thấy ở bên ngoài có tiếng bước chân.
Rất nhiều người.
Ban đêm trên đường phố ở trong thị trấn có người đi đi lại lại như vậy thì thật sự là hiếm thấy, nhưng Nhâm Tiểu Túc rất nhanh liền đoán được đối phương là ai, hơn nữa còn đoán được mục đích của bọn họ.
. . .
Ban nhạc kia nhất định phải đi tới Cảnh Sơn, giống như là Nhâm Tiểu Túc đã dự đoán, vài người lính đánh thuê kia quả thật là có nhiệm vụ khác, ví dụ như những kẻ thống trị ở bên trong hàng rào số 113 tìm thấy một ít tư liệu chứng minh Cảnh Sơn kỳ thật là một dãy núi do vỏ trái đất kịch liệt vận động hình thành lên, có lẽ chỗ đó còn có một ít đồ vật trước tai biến lưu lại.
Bọn họ từ trong miệng của lão Vương tiệm tạp hóa biết được tin tức về Nhâm Tiểu Túc, mặc dù hơi nghi ngờ đối với câu "đầu óc có bệnh", nhưng mà bọn họ lại hỏi thêm ý kiến của một số người, tựa hồ tất cả mọi người đều cho rằng Nhâm Tiểu Túc chính là đối tượng tốt nhất cho vị trí người dẫn đường của bọn họ.
Có người thậm chí còn nghi ngờ, thiếu niên tên Nhâm Tiểu Túc kia đến cùng là có chỗ nào hơn người, lại có thể trở thành danh nhân ở trong thị trấn?
Bởi tò mò nên bọn họ liên tục truy hỏi, rốt cục mới biết được một đáp án cũng không quá chắc chắn. Nhâm Tiểu Túc có vẻ như là một người duy nhất trong thị trấn số 113 đã gặp qua đàn sói mà vẫn có thể sống sót trở về.
Năm trước sau khi Nhâm Tiểu Túc đi săn trở lại thị trấn thì đã là dầu hết đèn tắt, trên người còn có vết máu do móng vuốt sói cào ra.
Dù là cùng hung cực ác ở trong thị trấn, cũng không đến mức sẽ làm cái gì đối với một thiếu niên sắp chết, tất cả mọi người chỉ thờ ơ lạnh nhạt mà thôi.
Thế nhưng mà ngay lúc mà tất cả mọi người cho rằng Nhâm Tiểu Túc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hắn lại sống sót, hơn nữa bây giờ còn sống rất tốt.
Người của ban nhạc hiếu kỳ hỏi thiếu niên này làm sao mà sống được, lão Vương vừa cười vừa nói, toàn bộ nhờ vào Nhan Lục Nguyên quỳ trước từng nhà cầu cơm ăn, kết quả là thực sự sống lại. Hình như có người còn đưa cho mấy viên thuốc, nhưng không biết là ai đưa.
Nhưng mà người ở trong thị trấn cũng biết từ khi Nhâm Tiểu Túc sống lại, liền bắt đầu xuất hiện bệnh căn trong đầu.
- Đúng rồi, Vương Phú Quý. . .
Một người trong ban nhạc nói với lão Vương đang đi theo:
- Ông nói đầu óc hắn có bệnh là chỉ cái gì?
- Không có việc gì không có việc gì, tôi cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Lão Vương cười tủm tỉm nói, nếp nhăn trên mặt đều xuất hiện một lượt:
- Không có gì đáng ngại, bệnh này của hắn cũng không nghiêm trọng. Cậu nhìn, ngay phía trước rồi.
Lão Vương cũng chỉ có đi theo ở cùng một chỗ với những quý nhân từ trong hàng rào tị nạn đi ra này, thì buổi tối mới dám đi ở trên đường phố, lúc này ông ta cố ý nói lớn giọng, giống như là cố ý để cho người trong thị trấn đều biết, quan hệ giữa ông ta cùng những quý nhân ở bên trong hàng rào tị nạn này vô cùng tốt.
- Tiểu Túc, mau ra đây, có khách quý tới.
Lão Vương cười hô.
Đột nhiên, màn cửa của túp lều bị xốc lên mãnh liệt.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc vui sướng hớn hở cầm chặt tay lão Vương, nói với lão Vương:
- Chúc mừng ông, phụ tử bình an! Sáu cân sáu lạng!
Lão Vương:
- ? ? ?
Ban nhạc:
- ? ? ?
Lính đánh thuê:
- ? ? ?
Nhân viên của ban nhạc kia chỉ vào Nhâm Tiểu Túc rồi nhìn về phía lão Vương:
- Đều đã bệnh thành như vậy còn nói là không có việc gì?
Còn nữa, phụ tử bình an là cái quỷ gì, không phải luôn là mẫu tử bình an hay sao?
Nhân viên của ban nhạc tức giận nói:
- Vương Phú Quý, ông biết gạt chúng tôi sẽ có hậu quả gì không? Đây là ông nói không có việc gì à?
Vừa dứt lời, nhân viên của ban nhạc kia liền quay người rời đi, mới vừa rồi bọn họ còn ôm một chút chờ mong đối với Nhâm Tiểu Túc trong truyền thuyết, kết quả bây giờ lại gặp phải một tên bệnh thần kinh.
Khó trách người ở trong thị trấn đều nói đầu óc Nhâm Tiểu Túc có bệnh, đây không phải là có bệnh thật hay sao?