Đệ Nhất Danh Sách

Chương 75




Nhâm Tiểu Túc nghe Dương Tiểu Cận nói về công ty Hỏa Chủng thì đầu óc nhanh chóng vận chuyển, vì lời nói này chứa đựng lượng tin tức cực kỳ lớn.

Ngay cả Hứa Hiển Sở còn không biết, vậy chứng tở tin tức của Dương Tiểu Cận vượt qua binh sĩ như Hứa Hiển Sở.

Hơn nữa Dương Tiểu Cận có nói “chỉ có một vài nhân viên trung tâm của Hỏa chung mới biết”. Vậy vì sao không phải là tất cả nhân viên đều biết? Nhất định Dương Tiểu Cận đã tìn hiểu thông tin về công ty này nhưng không thành công.

Nhâm Tiểu Túc đoán một mình Dương Tiểu Cận không thể làm được điều này. Cũng giống như hắn, hoàn toàn không biết hiện giờ có bao nhiêu hàng rào tị nạn. Nghe qua số lớn nhất trong danh sách hàng rào là số 178.

Hắn không biết công ty Hỏa Chủng, cũng không biết có bao nhiêu tập đoàn. Nhất định sẽ có một tổ chức nào đó nắm giữ được thông tin về những thứ này!

Cho nên, Dương Tiểu Cận nằm trong một tổ chức nào đó. Đến cùng đó là tổ chức nào thì Nhâm Tiểu Túc không biết.

Nhâm Tiểu Túc là người rất thích đọc suy nghĩ người khác. Khi Dương Tiểu Cận thấy Nhâm Tiểu Túc trầm tư suy nghĩ thì không nói nữa. Dương Tiểu Cận không ngốc, nàng ý thức được Nhâm Tiểu Túc đang phân tích tin tức có trong lời nói của nàng!

Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:

- Chỉ có hai mươi hàng rào thôi à?

Dương Tiểu Cận liếc mắt nói:

- Hẳn còn nhiều hơn nữa.

Buổi chiều, trừ Nhâm Tiểu Túc ra, mọi người đều mệt. Bàn chân ba người Lưu Bộ phồng rộp, có điều họ không dám dừng lại, cũng không dám hỏi có thể nghỉ ngơi một lúc không.

Nhâm Tiểu Túc đã uống hết một bình nước, sau đó múc nước mới trong khe núi. Những người khác không có vật chứa chỉ có thể tìm lá cây để đựng.

Hứa Hiển Sở có bình nước quân đội, Dương Tiểu Cận cũng có một bình nước nên nàng cũng có đồ đựng. Riêng Nhâm Tiểu Túc càng không cần phải nói, hắn có tận hai chai, cùng với chén thiết mang theo từ nhà.

Có điều Lạc Hinh Vũ, Lưu Bộ và Vương Bội không có. Cả ba đi phía sau Nhâm Tiểu Túc, mỗi người cầm một chiếc lá, đã chật vật nay còn chật vật hơn

Lấy nước xong, Nhâm Tiểu Túc nói:

- Ngàn vạn lần không nên tới sông ngòi lấy nước. Dù lấy nước ở suối cũng phải mau chóng rời đi.

Vì nghe nói nơi công ty Hỏa Chủng phong tỏa có chim tiền sử biết bay, Nhâm Tiểu Túc lại nhớ tới bóng đen trong con sông ở bìa rừng kia!

Đó là loài vật mà đám cá ăn thịt kia phải sợ, Nhâm Tiểu Túc có chút nuối tiếc vì không thấy qua bộ dáng chân thật của nó

Vào hoàng hôn, rốt cuộc Nhâm Tiểu Túc cũng tìm được một cái hang mới. Bất quá hang này rất nhỏ, sáu người ngồi có vẻ chặt chội, có điều không còn cách nào khác. Ban đêm cắm trại trong rừng rất nguy hiểm.



Lúc này là khoảng thời gian hiếm hoi mà họ cảm thấy an toàn. Có lẽ vào thời khắc này con người mới cảm thấy được tầm quan trọng của đồng bạn.

Nhâm Tiểu Túc đánh giá hang động, muốn tìm dấu vết do con người lưu lại. Tỷ như dòng chữ được khắc trên vách đá của hang đá tối qua.

Bất quá nơi này chẳng có gì.

Hứa Hiển Sở nỏi õ:

- Nếu muốn đi vệ sinh tốt nhất không nên vào rừng cây. Để tránh việc ngoài ý muốn, con gái đi chúng ta sẽ quay đầu lại không nhìn, có thể để một người đi một người giám sát. Đây là nghĩ cho an toàn của các ngươi.

Một đám người đang nhai rễ cây dược nấy chín. Lưu Bộ nhớ tới mùi heo rừng nướng thơm ngon thì đùa cợt với Nhâm Tiểu Túc:

- Nếu không ngươi lại ước gì đó đi, vạn nhất có thật thì tốt rồi.

Nhâm Tiểu Túc tức giận nói:

- Sao ngươi khong tự làm đi?

Hắn sẽ không hi sinh sức khỏe của Nhan Lục Nguyên để đổi lấy đồ ăn cho mình. Rễ tùng ăn chẳng khác nào rau cần, không quá khó ăn.

Lúc này Nhâm Tiểu Túc vô cùng chú ý tới lời mình nói, sợ đưa tới tai họa cho Nhan Lục Nguyên ở nhà.

Lưu Bộ bị Nhâm Tiểu Túc nạt như thế thì không nhịn được nói:

- Ta chỉ giỡn một chút thôi mà. Nếu ta ước nguyện mà được thì ta đã làm rồi. Hiện tại ta bảo có động vật tự đưa tới cửa cho chúng ta ăn thì có thật sao?

Kết quả ngoài hang động lại vang lên tiếng động kỳ quái, còn vô cùng dày đặc.

Đám Nhâm Tiểu Túc đều cầm súng theo bản năng. Một khắc này, ba đầu heo rừng, hai con mèo hoang, hai con rắn cùng bảy con khỉ phóng ra từ trong rừng.

Thể trạng dã trư thì không cần nói, mèo hoang nhìn qua chẳng khác nào con báo trong sách! Khủ cuxgn cao bằng con người, ngồi thẳng lên cũng cao chừng 1m6!

Nhâm Tiểu Túc khẳng định đây không phải do Nhan Lục Nguyên. Những thứ này ở chung một chỗ, không cẩn thận có thể giết chết bọn họ đấy. Này đây phải may mắn gì cho cam!

Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn đám dã thú:

- Lưu Bộ, cái miệng của ngươi sao thối thế!



Lưu Bộ cũng sắp khóc tới nơi:

- Ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi mà….

Dã thú và con người rơi vào trạng thái giằng coi. Dường như đám dã thú cũng không ngờ nơi này có người. Nhâm Tiểu Túc hạ giọng:

- Lưu Bộ, ngươi bảo chúng nó, hôm nay chúng ta ăn chay, kêu chúng nó đi đi…

Lưu Bộ mếu máo, hắn nhìn đàn dã thú, mở miệng:

- Ta nói thì có tác dụng gì… Này… Các ngươi đi đi!

Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc chỉ muốn đùa một chút, ai dè khi Lưu Bộ nói, đám dã thú lại quay đầu chạy về hướng khác.

Kỳ thật cũng không phải Nhâm Tiểu Túc đánh không lại chúng. Tuy súng lục khó bắn trúng động vậy nhưng chung quy hắn có ảnh tử là át chủ bài

Có điều lúc này Nhâm Tiểu Túc không muốn lộ ra. Thứ đồ chơi này vừa xuất hiện, chắc chắn đám Hứa Hiển Sở sẽ biết hắn có khả năng phục chế năng lực của người khác. Đến lúc đó hậu quả ra sao khó mà nói.

Hơn nữa ảnh tử hắn phục chế còn lợi hại hơn ảnh tử chính chủ, ngươi nói xem, người ta còn biết để mặt vào đâu!

Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn Lưu Bộ. Chẳng lẽ thằng này có khả năng giống Nhan Lục Nguyên?!

Không đúng!

Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn mảnh rừng trước mặt:

- Là thứ gì đem đám dã thú này tới đây! Dã thú và dã thú không thể ở chung một chỗ mà không đánh nhau, lại không công kích chúng ta. Này nói rõ có thứ gì kinh khủng hơn áp bách chúng nó, chúng nó tính tới hang động này tị nạn!

- Dường như là vậy.

Hứa Hiển Sở gật đầu:

- Vì chúng ta chiếm hang nên chúng đi nơi khác.

- Các ngươi nhớ không, chạng vạng tối hôm qua trong rừng cây cũng có dị động, thế nhưng thứ đó không lộ diện. Bây giờ nghĩa lại, hẳn là động vật tìm nơi trú ẩn mà thành.

Nhâm Tiểu Túc nhớ lại:

- Rốt cuộc trong rừng cây có thứ gì lại khiến đám thú phải rời khỏi nơi sinh sống của chúng. Thậm chí còn có thể hòa bình ở chung một chỗ với giống loài khác?!