Đệ Nhất Danh Sách

Chương 5




- Nuôi chơi? Không ăn?

Nhâm Tiểu Túc khó hiểu:

- Vậy thì đúng là quá lãng phí, đó đều là thịt tốt đấy.

- Thế giới của kẻ có tiền cậu không hiểu được đâu.

Lão Vương cười rộ lên:

- Cũng phải kể đến mấy trăm năm trước, kẻ có tiền đều nuôi chim ưng chơi, bây giờ do chim ưng quá lớn, quá nguy hiểm, nên lùi lại nhắm tới nuôi chim sẻ, cậu cũng thấy bề ngoài của con chim sẻ này hung mãnh cỡ nào, kẻ có tiền rất thích thứ này.

Nhâm Tiểu Túc nghĩ cả nửa ngày, thì ra trong khi đại bộ phận mọi người còn ăn không đủ no, bên trong hàng rào đã bắt đầu có người muốn nuôi chim sẻ chơi. . .

- Nhưng mà còn sống thì phải trả thêm tiền.

Nhâm Tiểu Túc nói:

- Đồ chơi này lúc còn sống, không cẩn thận có thể chọc chết người. Quá nguy hiểm.

Thời điểm này bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới, lưu dân bên ngoài là bị ô nhiễm, chẳng lẽ con chim sẻ này lại không bị ô nhiễm hay sao? Hay là những lưu dân bên ngoài hàng rào tị nạn chỉ có thể làm việc cho người khác, mà bức tường này chính là thứ phân chia giai cấp.

- Cầu phú quý trong nguy hiểm thôi.

Lão Vương cười tủm tỉm nói:

- Cậu có thể chịu đựng được cả đêm thì đã nói rõ cậu không phải là người bình thường, chỉ cần cậu lại bỏ thêm một chút sức lực để bắt sống, nói không chừng trong nửa năm cái gì cũng không cần làm, hơn nữa cậu chưa từng nghĩ tới việc tích lũy ít tiền để lấy vợ hay sao?

- Lấy cái rắm!

Nhâm Tiểu Túc tức giận nói.

Lão Vương giả bộ thần bí:

- Con gái của lão Lý ở bên cạnh học chung với em trai Lục Nguyên của cậu, nó là một cô bé đoan trang. . .

- Vậy thì theo như ông nói, con chim sẻ này của tôi không phải là phải trực tiếp bán cho lão Lý hay sao, đâu cần ông phải giới thiệu?

Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại hỏi Nhan Lục Nguyên:

- Con gái của Lão Lý là bạn học của em à?

- Vâng.

Nhan Lục Nguyên gật gật đầu:

- Đúng vậy.

- Đi đi đi, lượn sang một bên.

Lão Vương tức giận nói:

- Cậu coi như tôi chưa nói gì cả, lòng tốt lại bị coi như là lòng lang dạ thú.

Mắt nhìn thấy hai người Nhâm Tiểu Túc cùng Nhan Lục Nguyên kẻ xướng người hoạ chuẩn bị nói linh tinh, lão Vương quyết đoán dừng lại, ông ta đổi chủ đề nói:

- Nhớ kỹ, lần sau nếu như có thể bắt sống được, nhất định phải tới tìm tôi đấy.

- Đi.

Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu, kỳ thật tuy rằng bắt sống rất nguy hiểm, nhưng cũng không phải là không làm được, hắn nhìn vào bên trong tiệm tạp hóa:

- Áo bông bán thế nào?



- Áo bông mới ra, 500 một cái. Giá này cậu đã rõ ràng, tôi thu lại 490, tôi cũng không kiếm lời tiền áo bông.

Lão Vương nói:

- Ít chết cóng một người thì vẫn tốt hơn.

- Ông vẫn rất tốt bụng nha.

Nhâm Tiểu Túc không thèm đếm xỉa tới lời khích lệ nói:

- Cho một cái, ông nhìn một chút xem Lục Nguyên mặc cỡ bao nhiêu.

- Anh cũng mua một cái đi.

Nhan Lục Nguyên nhanh chóng nói.

- Người lớn nói chuyện thì trẻ con chớ xen mồm vào.

Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:

- Anh không lạnh.

Tiền là đồ tốt, những tập đoàn khống chế từng nơi hàng rào tị nạn phát hành tiền tệ để đảm bảo vật tư lưu thông, thuận tiện thì thuận tiện, nhưng không có tiền thì nửa bước cũng khó đi.

Nơi này trời đông rất lạnh, nhưng tiền cũng cần lưu lại để ứng phó nhu cầu bức thiết, khoảng cách tới mùa đông vẫn còn thời gian hơn một tháng nữa, nếu có thể tiếp tục bắt được chim sẻ, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy tới lúc đó lại mua áo bông cũng không muộn.

Mấu chốt là tiền học phí của Nhan Lục Nguyên, một tháng phải nộp một lần.

Nhâm Tiểu Túc một lần nữa nhìn vào trong quầy tạp hóa dò xét, ánh mắt bỗng nhiên dán lên trên quầy sau lưng lão Vương:

- Thuốc kháng sinh tiêu viêm bán như thế nào?

- Cậu muốn mua thuốc?

Lúc này Lão Vương mới chú ý tới, trên bao vải trên tay Nhâm Tiểu Túc còn có vết máu:

- Cậu bị thương à? Vậy thì phải mua chút thuốc mới được, nếu để bị nhiễm trùng thì sẽ mất cái mạng đấy.

- Tôi hỏi ông là bao nhiêu tiền.

Nhâm Tiểu Túc không nhịn được nói.

- Một viên 210.

Lão Vương nói:

- Thuốc kháng sinh này phải uống liền trong ba ngày, bán cho cậu ba viên 620 đồng, cho cậu thêm một lần cồn i-ốt rửa vết thương, chỗ tôi còn thừa mười viên.

Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút rồi nói:

- Xóa số lẻ đi. . .

- Cậu muốn nói là xóa số không đằng sau số 620 đi? Không mua thì thôi!

Lão Vương tức giận nói.

Nhâm Tiểu Túc chậc chậc miệng lưu luyến thu hồi ánh mắt:

- Cũng không định mua, bình thường thì mùa đông sẽ không bị nhiễm trùng.

Hắn quay người dẫn Nhan Lục Nguyên đi học, lúc đi ngang qua cửa hàng lương thực, Nhâm Tiểu Túc tiến vào mua một cái bánh mì đen thật dài, bên trong cái bánh mì đen này không biết có xen lẫn thứ gì, lúc nuốt xuống cuống họng có chút đau nhức.

Nhan Lục Nguyên nhai bánh mì đen nói:



- Anh, nếu không thì anh cũng nộp học phí đi học đi, anh cũng cần phải đi học.

- Anh còn phải đi ra ngoài săn bắn.

Nhâm Tiểu Túc nói:

- Anh nghe ý tứ của lão Vương mới vừa rồi, trên lớp tầm tuổi em cũng có không ít học sinh nữ có gia cảnh không tệ, em không nên yêu sớm đấy.

- Em nghe nói trước kia người ta mới mười ba mười bốn tuổi đã kết hôn rồi.

Nhan Lục Nguyên phản bác, tuy cậu cũng chưa từng nghĩ qua những chuyện giữa nam nữ này, nhưng cãi nhau với Nhâm Tiểu Túc kỳ thật rất vui vẻ.

Mua vui bên trong khổ sở, đại khái chính là bản lĩnh mạnh mẽ nhất của nhân loại.

Nhâm Tiểu Túc vỗ nhẹ một cái lên ót của Nhan Lục Nguyên:

- Bây giờ cũng có thể giống như trước đây à? Em còn nhỏ, về sau hãy nói chuyện lấy vợ. . .

Nói đến đây Nhâm Tiểu Túc chắt lưỡi:

- Lấy vợ, làm sao nghe tới lại có vẻ kích thích. . .

- Anh nói gì thế, sao em nghe không hiểu gì cả. . .

Nhan Lục Nguyên nháy mắt nói.

- Cút cút cút, ít giả bộ đi.

Nhâm Tiểu Túc tức giận nói.

. . .

Học đường là nơi sạch sẽ nhất trong thị trấn, cũng là một chỗ duy nhất có được khu kiến trúc độc lập.

Từ bên ngoài đi vào, có thể thấy được ở trong sân gieo trồng đầy. . . hành tây, cọng hoa tỏi non, khoai tây. . .

Nguyên bản Nhâm Tiểu Túc cảm thấy loại địa phương như trường học này hẳn nên trồng một vài loại như cây trúc, nhưng cuối cùng thì hiện tại đồ ăn quá khó tìm, có thể có một nơi trồng rau thì đã rất hạnh phúc rồi.

Cho nên nguyện vọng lúc trước của Nhâm Tiểu Túc chính là muốn Nhan Lục Nguyên sau này lớn lên trở thành giáo viên dạy học. . .

Không phải là hắn tôn kính giáo viên dạy học tới đâu, mà là hắn cảm thấy giáo viên dạy học vừa an toàn, lại có thể có sân nhỏ của mình để cải thiện thức ăn, còn không bị người khác trộm.

Đây là một việc tốt đẹp cỡ nào.

Tổng thể mà nói, nguyện vọng của Nhâm Tiểu Túc đều rất "chất phác" .

Nhan Lục Nguyên mang theo học phí đi học, Nhâm Tiểu Túc ngồi xổm ở trên đầu tường nghe tiếng đọc sách ở bên trong, hắn không đóng nổi tiền học phí, chỉ có thể nghe lén như vậy.

Giáo viên có đôi khi sẽ nói cho học sinh, văn minh của nhân loại đã từng huy hoàng đến cỡ nào, nói thật là chính giáo viên cũng chưa từng thấy qua thời đại kia, bây giờ giảng đều chỉ là một ít câu chuyện truyền miệng còn lại, truyền qua truyền lại có khả năng đã truyền sai đi nơi nào luôn rồi.

Tuy không đáng tin cậy cho lắm, nhưng Nhâm Tiểu Túc nghe rất mê mẩn.

Có đôi khi Nhâm Tiểu Túc đem tri thức mình nghe không hiểu, không nghe rõ cùng các vấn đề để hỏi Nhan Lục Nguyên, chuyện này khiến cho Nhan Lục Nguyên rất buồn rầu, bởi vì nếu như cậu không đáp được liền chứng minh cậu không chú ý nghe giảng, cho nên lúc có Nhâm Tiểu Túc dự thính, Nhan Lục Nguyên nghe giảng bài vô cùng chăm chú.

Không biết vì sao, Nhan Lục Nguyên cũng phải thừa nhận, bộ dáng lúc người anh này của mình lúc chăm chú học tập xác thực rất có khí chất phong nhã, khó trách chị Tiểu Ngọc lại đổ gục.

Trong phòng học, giáo viên dạy học cầm sách vở, ông ta cầm lấy sách vở buồn bực nhìn một vài học sinh đang ngủ ở phía dưới, sau đó nhìn ra Nhâm Tiểu Túc ở trên đầu tường ngoài cửa sổ, liền nói với Nhan Lục Nguyên:

- Con trở về với anh con, về sau nó có thể vào trong sân để nghe.

- Dạ vâng ạ.

Mặt mày Nhan Lục Nguyên hớn hở.