Đệ Nhất Danh Sách

Chương 298




Sống thì vẫn phải sống, buổi sáng đám Nhan Lục Nguyên mệt mỏi khiêng gỗ quay về phòng. Lúc này cả đám đều cạn kiệt sức lực.

Vài học sinh sau khi đi làm về, chuyện đều tiên làm là kiểm tra khả năng điều khiển người máy nano của mình. Không thể không nói, quả thật rèn luyện có thể nâng cao tỷ lệ đồng bộ. Một hai ngày không nhìn ra cái gì nhưng một tuần thì có thể thấy được khác biệt rõ rệt.

Hơn nữa chỉ một tuần, thân thể của họ đã rắn chắc hơn nhiều.

Nhan Lục Nguyên nằm trong phòng nói:

- Ca, tuy rèn luyện thân thể có thể đề cao khả năng điều khiển người máy nano nhưng công việc quá nhiều. Vạn nhất mệt mỏi quá cũng không nên, ngươi nghĩ cách đi. Hôm qua khoai tây trong doanh địa đã ăn hết rồi, lương thực Dương thị cung cấp cho Nạn dân doanh rất ít, vạn nhất không còn lương thực thì rất nguy hiểm.

Đồ ăn của Nạn dân doanh là do Dương thị cung cấp. Thế nhưng Dương thị có lòng tốt thật à? Mỗi ngày nếu một ít cháo cho họ đã tốt lắm rồi.

May mà họ có khoai tây ăn, bằng không bây giờ đa số nạn dân đều chết đói sạch.

Nhưng bây giờ khoai tây đã hết. Phải biết nạn dân nơi này có hơn ngàn người, một mảnh đất khoai tây chỉ ăn được chừng hai ngày là tốt lắm rồi.

Rất nhiều nạn dân đã bắt đầu nhịn đói từ hôm qua.

Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ:

- Ngày mai tới công trường, ngươi hãy nguyền rủa Lý Thanh Chính bị sóc ị trúng đầu.

Nhan Lục Nguyên sửng sốt:

- Ca, ý ngươi là sao?

- Sau đó ngươi đi theo con sóc kia, tìm ổ của nó rồi lấy đồ ăn. Đoán chừng ngần ấy thức ăn cũng đủ để chúng ta ăn vài ngày…

Nhâm Tiểu Túc kiên nhẫn hướng dẫn Nhan Lục Nguyên cách làm:

- Nhớ kỹ, Trớ Chú của ngươi sẽ phản phệ. Cho nên chỉ có thể tìm hai con sóc, đào hai cái ổ là được…

Hôm sau, Nhan Lục Nguyên bán tín bán nghi đi tới công trường. Kết quả Nhan Lục Nguyên chỉ vừa nguyên rủa một lần mà trong hai tiếng sau Lý Thanh Chính đã bị hai con sóc ị vào đầu…

Một con tính ị lên đầu Nhan Lục Nguyên nhưng bị hắn né kịp.

Lý Thanh Chính nhìn trời chửi ầm lên. Nhan Lục Nguyên thì thúc đẩy người máy nano nhanh chóng đuổi theo.

Tìm được hai ổ sóc thì mấy ngày sau trôi qua sẽ tốt hơn. Phải biết sóc trưc đồ ăn vào mùa đông rất nhiều.

Hiện giờ động thực vật nơi hoang dã đều không ngừng tiến hóa. Quà tặng từ thiên nhiên cũng vượt xa tưởng tượng của con người. vận khí tốt cũng có thể kiếm được hạt đậu to chừng hai ngón tay người trưởng thành.

Nhan Lục Nguyên vốn muốn bắt luôn cả sóc nhưng đáng tiếc hắn không có kinh nghiệm nên để sóc trốn thoát.

Nhan Lục Nguyên cầm áo khoác bọc một lượng lớn quả vỏ cứng quay lại công trường. Một nữ nhân tiến tới:



- Tiểu soái ca, có thể cho ta chút thức ăn không? Để ta ăn một ít rồi ngươi muốn làm gì thì làm.

Trong lúc nói chuyện, thân thể nữ nhân cũng cạ vào người Nhan Lục Nguyên nhưng bị hắn tránh né.

Nhan Lục Nguyên lạnh giọng hỏi:

- Làm gì cũng được?

Ả nở nụ cười:

- Đương nhiên!

- Được rồi…

Nhan Lục Nguyên nói:

- Đi khiêng gỗ cho ta đi, khiêng tới nơi trú quân thì đăng ký dưới tên Vương Vũ Trí. Đăng ký xong lại tới chỗ của ta lãnh đồ ăn.

Nữ nhân:

- ???

Lúc này Nhan Lục Nguyên lớn tiếng nói:

- Ai giúp ta khiêng một cây gỗ có thể nhận được 5 hạt đậu lớn từ ta! Số lượng có hạn, tới trước lấy trước!

Đây là cách Nhâm Tiểu Túc nghĩ cho họ. Nếu lượng công việc quá lớn thì để người khác tới làm thôi.

Lúc này nạn dân có thể vì miếng ăn mà làm bất kỳ điều gì.

Trên đất chết này, có đồ ăn muốn làm gì cũng được…

Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng nói rõ, hắn chỉ có cách giúp mọi người giảm bớt gánh nặng chứ không cho họ lười biếng. Nói không chừng tương lai mọi người sẽ cần dùng người máy nano. Hiện tại đề cao khả năng điều khiển là chuyện rất quan trọng.

Nhan Lục Nguyên nghiêm khắc thi hành quyết định của Nhâm Tiểu Túc. Tiểu Ngọc Tỷ ở bên cnahj cười nói:

- Vẫn là hai anh em các ngươi có cách.

Sau khi Nhâm Tiểu Túc tỉnh lại, cuộc sống mọi người tốt hơn nhiều. Đại khái đây là ý nghĩa của cách gọi “nhất gia chi chủ”.

Trong khoảng thời gian Nhâm Tiểu Túc hôn me,e Nhan Lục Nguyên đã gánh vác gian khó mấy ngày đó.

Có áp lực mới có phát triển.



Có người tính lừa gạt đồ ăn của Nhan Lục Nguyên, thế nhưng quỷ tinh linh như Nhan Lục Nguyên sao có thể bị đám người này hồ ngôn loạn ngữ mê hoặc?

Có người muốn cướp đoạt đồ ăn. Thế nhưng sau đó đám người này phát hiện, tuy Nhan Lục Nguyên nhỏ tuổi hơn nhưng ra tay rất nặng, không ai đánh lại hắn.

Phàm là người tới đoạt đồ đều bị đánh nằm dưới đất nửa ngày không dậy nổi. Hẳn những nạn dân này phải cảm tạ binh sĩ Dương thị, nếu không có họ đứng kế bên xem thì e rằng đám nạn dân đã bị đánh chết rồi

Mỗi tối Nhan Lục Nguyên sẽ quay về nghe Nhâm Tiểu Túc chỉ dạy, hôm sau lại dựa vào đó mà dùng Trớ Chú giúp đỡ mọi người…

Nhâm Tiểu Túc kiên nhẫn giải thích:

- Ngươi dùng Trớ Chú nguyền rủa Lý Thanh Chính đi đường bị vấp củ cái trắng.

- Ngươi dùng Trớ Chú nguyền rủa Lý Thanh Chính bị táo rừng rụng đập vào đầu.

- Ngươi dùng Trớ Chú nguyền rủa Lý Thanh Chính…

Dù sao từ lúc Nhâm Tiểu Túc tỉnh lại mọi người cũng không thieus ăn.

Rất nhiều việc khó khăn đều được giải quyết, mỗi ngày mọi người chỉ cần nghỉ cách làm sao để trường thân tráng kiện mà thôi. Không cần liều mạng làm việc như trước…

Bất quá đám nữ sinh còn đỡ, nhưng đám nam sinh thì không ngừng rèn luyện. Họ cảm thấy chỉ khi bản thân bị nghiền ép mưới một mức nào đó thì tinh thần và ý chí mới tanwgt rưởng.

Nạn dân doanh rất nhanh là được xây xong, đã có hơn 10 gian phòng hoàn thành. Trong quá trình này, nạn dân cũng bắt đầu kéo bè kết phái.

Chung quy hơn mười phòng vẫn không đủ cho người ở, có rất nhiều người vẫn chưa có chỗ ở.

Đám Nhâm Tiểu Túc dành căn phòng đầu tiên như mở ra một tiền lệ. Những căn phòng sau ai hung ác hơn, nắm đấm ai to hơn thì được vào ở trước.

Binh sĩ Dương thị chỉ đứng bên xem. Khi hai bên muốn đánh nhau họ còn lẫn vào đám người quan sát, đánh cược xem bên nào thắng.

Trong nhất thời, binh sĩ Dương thị như tìm được niềm vui mới.

Chung quy nạn dân nội đấu sẽ không dâng lên tâm tư làm loạn. Binh sĩ Dương thị cảm thấy như thế rất tốt.

Nhan Lục Nguyên nói với Nhâm Tiểu Túc:

- Hiện tại nạn dân chia thành mấy nhóm. Một nhóm là lưu dnaa, họ tương đối hung ác nên nhanh chân hơn. So sánh thì những nhóm khác đều sợ họ. Một nhóm khác là quan viên trong hàng rào lcus trước, rất nhiều nạn dân cảm thấy theo họ thì ngày nào đó Lý thị tới họ sẽ có công. Cuối cùng là một đám nạn dân bình thường, trung thực giúp đỡ nhau.

Nhâm Tiểu Túc nghĩ ngợi:

- Không cần khách khí với họ. Có điều nếu được cũng không cần chủ động khi dễ người khác.

Nhan Lục Nguyên nhỏ giọng nói thầm:

- Đều là người trong hàng rào, có gì mà không được khi dễ… Được rồi được rồi, ta nhớ rồi.