Chim sẻ tuy lớn nhưng thịt cũng không đủ chia cho 30 người.
Học sinh của Khương Vô trước kia có 28 người, chạy 3 người còn lại 25 người.
Tính cả Vương Phú Quý, Vương Đại Long, Nhan Lục Nguyên, Tiểu Ngọc Tỷ và Nhâm Tiểu Túc, chỉ một con chim sẻ sao mà đủ?
Trong lúc chờ chim sẻ chín, Tiểu Ngọc Tỷ đi tới bên cạnh kiểm kê vật tư của họ. Nàng thở dài nói:
- Lương khô nơi này chỉ cầm cự được thêm 2 ngày nữa thôi.
Nhan Lục Nguyên im lặng. Nếu có Nhâm Tiểu Túc, họ đâu cần lo vấn đề này.
Bấy giờ, bỗng nhiên có người thấp giọng nói:
- Ta thấy bọn họ…
Người nói chuyện là một học sinh, Nhan Lục Nguyên có chút sửng sốt hỏi:
- Bọn họ nào?
- Đồng học….
Vương Vũ Trì chán nản:
- Chắc chắn các nàng cũng thấy chúng ta, chỉ là không dám qua mà thôi.
Bấy giờ Nhan Lục Nguyên mới hiểu được. Nguyên lai bọn họ là ba nữ sinh đã bỏ họ lại lúc trước.
Nhan Lục Nguyên quay đầu nhìn Khương Vô. Hắn phát hiện, lúc này Khương Vô đang ngồi đờ đẫn bên người Nhâm Tiểu Túc, không nói lấy một lời.
- Khương Vô lão sư?
Nhan Lục Nguyên hô.
Khương Vô cười khổ:
- Ta cũng không trách chúng, để các nàng đi thôi.
Dường như Khương Vô cũng không muốn để ý tới 3 nữ sinh kia. Nhan Lục Nguyên thấy tay Khương Vô nắm thành quyền, móng tay đâm vào khiến lòng bàn tay chảy máu.
Đột nhiên Khương Vô nói:
- Có thể chia lương khô của ta cho chúng được không, ta có thể chịu đói.
Nhan Lục Nguyên bừng tỉnh. Tuy đáy lòng hắn ngàn vạn lần không muốn nhưng đại khái đây chính là nguyên nhân ca ca nguyện ý cứu Khương Vô ư? Nếu Nhâm Tiểu Túc tỉnh lại, ca sẽ làm gì vào lúc này?
- Được…
Nhan Lục Nguyên thở dài:
- Khương Vô lão sư không cần chịu đói, chuyện một người trong đội làm, những người khác sẽ cùng nhau chịu trách nhiệm.
Nói xong, Nhan Lục Nguyên để một nam sinh lấy ít lương khô trong túi đưa cho ba nữ sinh. Nam sinh đưa đồ chẳng nói một lời, làm xong thì nhanh chóng quay về.
Lúc này chỉ thấy ba nữ sinh kia ngồi dưới đất ôm gối khóc rống. Nhan Lục Nguyên cũng không thèm liếc một cái.
Giờ khắc này không ai chỉ trích các nàng làm gì. Vì đối mặt với sự uy hiếp từ vật thí nghiệm, Nhâm Tiểu Túc lại hôn mê bất tỉnh nên các nàng làm vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Dù mọi người rất khổ sở nhưng đối phương cũng chẳng làm gì sai.
Ở thế đạo này, còn gì quan trọng hơn mạng của mình đâu?
Nhưng hiểu thì hiểu, còn chấp nhận là một chuyện khác.
- Cứ để họ đi đi.
Nhan Lục Nguyên bình tĩnh nói.
Đường là tự mình chọn, không còn lựa chọn khác. Hơn nữa hiện tại tình cảnh đám Nhan Lục Nguyên cũng chẳng tốt hơn là bao. Bất kỳ lúc nào cũng có thể đối mặt với uy hiếp từ Lý thị, vì thế mọi người đường ai nấy đi cũng tốt.
Lúc này, Tiểu Ngọc Tỷ nhắc nhở:
- Số lượng dân chạy nạn lần này rất nhiều, bên trong có thể có bác sĩ không? Nếu có có thể mời đối phương tới xem bệnh cho Nhâm Tiểu Túc.
Nhan Lục Nguyên bỗng nhiên bừng tỉnh:
- Đúng đúng đúng!
Nói xong, Nhan Lục Nguyên cầm chủy thủ đi vào trong đám nạn dân, hô lớn:
- Ai là bác sĩ thì bước ra đây, trị thương cho anh trai ta sẽ có màn thầu ăn!
Nhất thời, rất nhiều người trong đám nạn giơ tay lên. Chủ yếu là nhờ vào sự hấp dẫn của màn thầu lúc này!
Đồ ăn nơi hoang dã quý như vàng. Đây mới là thời gian đầu chạy nạn, hai ngày nữa muốn dùng màn thầu đổi lấy nữ nhân cũng không phải không có khả năng.
Nhan Lục Nguyên quét mắt nhìn một lượt rồi nói:
- Không phải bác sĩ thì đừng nhận bừa. Để ta phát hiện các ngươi giả mạo, làm trễ nãi quá trình trị thương của anh trai ta thì đừng trách ta không khách khí.
Kết quả câu nói vừa dứt, rất nhiều người lập tức buông tay xuống. Chung quy Nhan Lục Nguyên vừa mới giết người họ thấy cả. Xác của cục trưởng phòng hậu cần còn chưa lạnh, đâu ai dám hung hăng nữa?
Nhan Lục Nguyên hỏi:
- Ông chuyện trị các gì?
Một nam tử trung niên đeo kính gọng vàng đi ra:
- Ta là bác sĩ chuyên trị gãy xương trong bệnh viện. Ta đã sớm chú ý tới tình hình của anh ngươi. Hẳn là hắn bị gãy xương.
Nhan Lục Nguyên có chút sửng sốt:
- Vậy ngươi mau tới giúp ca ta đi.
Nam tử trung niên đứng yên không nhúc nhích. Nhan Lục Nguyên vui vẻ đưa một cái màn thầu khô quắc cho đối phương. Lúc này đối phương mới dời bước
Bác sĩ đi tới bên người Nhâm Tiểu Túc rồi ngồi xổm xuống.
Nhan Lục Nguyên hỏi:
- Nếu chỉ là gãy xương, sao tới bây giờ ca của ta vẫn chưa tỉnh?
Bác sĩ dùng ngón tay thăm dò thân thể Nhâm Tiểu Túc, hắn hỏi:
- Rất nhiều chỗ gãy xương. Hẳn là từng chịu tác động mạnh?
- Ngươi trị thương cho hắn đi.
Nhan Lục Nguyên nói.
Một lúc sau, bác sĩ đáp:
- Chẩn đoán sơ bộ có 10 chỗ gãy xương. Thậm chí còn có chỗ xương đã nát vụn, lực xung kích rất lúc hẳn đã ảnh hưởng tới não bộ. Vì thế hiện tại hắn vẫn chưa tỉnh.
- Trước tiên trị xương cho ca được không?
Nhan Lục Nguyên nói.
Bác sĩ lắc đầu:
- Ta chỉ có thể chữa trị gãy xương và trật khớp ở tay chân. Có những chỗ bị thương cần có máy vật liệu chuyên nghiệp trợ giúp. Thậm chí còn phải đặt đinh vào đầu khớp để hỗ trợ hắn. Dù vậy cũng khó lòng khôi phục như ban đầu. Chỉ sợ sau này hắn sinh hoạt không thể giống người bình thường được.
Bác sĩ đã nói rất uyển chuyển. Nói trắng ra là hắn không chắc có thể chữa cho Nhâm Tiểu Túc hoàn mỹ vô khuyết. Hơn nữa bệnh trạng gãy xương này không phải liều mạng là chữa được. Chưa nói tới hiện tại còn không có phim X quang, không thể nhìn rõ vết thương, mà dù có cũng chẳng làm được gì.
Sắc mặt Nhan Lục Nguyên âm trầm hơn. Nhâm Tiểu Túc sẽ thành người tàn phế ư?
Hắn không tin, không muốn tin!
Lúc này, mặt mày Tiểu Ngọc Tỷ ủ rủ:
- Vậy đầu óc hắn có vấn đề gì không? Ví dụ mất trí nhớ chẳng hạn?
Bác sĩ giải thích:
- Tuy ta không phải bác sĩ chuyên khoa não nhưng ta biết tình huống mất trí nhớ không thường xuất hiện. Tạm thời không cần băn khoăn về chuyện này. Ngược lại, nếu xương bị gãy của hắn không được chữa trị kịp thời, khả năng cao sẽ bị hoại tử. Như thế thì thật sự hết thuốc chữa, ít nhất ở nơi hoang dã này là hết thuốc chữa rồi.
Nhan Lục Nguyên trầm mặc. Nói thật, ngược lại hắn hy vọng Nhâm Tiểu Túc có thể quên đi một số việc hoặc một số người.
Nhan Lục Nguyên biết Nhâm Tiểu Túc là người trọng tình trọng nghĩa. Bằng không sẽ không nhận Trần Vô Địch là đồ đệ. Bằng không sẽ không đi cứu Lý Thanh Chính. Cho nên Nhan Lục Nguyên biết, sau khi tỉnh lại Nhâm Tiểu Túc chắc chắn sẽ rất khổ sở.
Nếu Nhâm Tiểu Túc biết Trần Vô Địch vì bảo vệ hắn mà mất, hắn sẽ có phản ứng gì? Nhan Lục Nguyên tình nguyện Nhâm Tiểu Túc bị mất trí nhớ còn hơn.
Đột nhiên, một âm thanh suy yếu vang lên:
- Kêu hắn đi đi, vết thương của ta không cần người khác trị.
Nhan Lục Nguyên kinh hỉ quay đầu lại. Hắn thấy rõ Nhâm Tiểu Túc mở to hai mắt, chỉ là trong mắt là mệt mỏi vô bờ.
- Ca, ngươi để bác sĩ bó xương cho ngươi nhé?
Nhan Lục Nguyên thấp giọng nói.
- Không cần, ta có thể tự làm…
Nhâm Tiểu Túc cười một cách khó khăn. Hắn đánh giá hoàn cảnh bốn phía, cổ yết hầu khô khốc lên xuống. Chỉ là bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
- Vô Địch đâu? Các người thấy Vô Địch đâu không?