Đệ Nhất Danh Sách

Chương 287




Trần Vô Địch thấy Nhâm Tiểu Túc hôm mê bất tỉnh thì điên cuồng nhào tới. Sau khi dò xét hơi thở thì Trần Vô Địch phát hiện Nhâm Tiểu Túc vẫn còn sống. Hắn suy nghĩ một chút, thiết giáp đã gánh chịu phần lớn thương tổn nên sư phụ cũng không chịu vết thương trí mạng.

Chỉ là Nhâm Tiểu Túc cố hết sức chống lại tên lửa nên bị lực đẩy quá lớn kích cho bay ra xa.

Vũ khí nóng được tạo ra từ kết tinh trí tuệ của nền văn minh nhân loại đủ có thể giết thần.

Trần Vô Địch muốn nâng Nhâm Tiểu Túc lên nhưng vật thí nghiệm cũng dần tới gần. Hắn nói với Lý Thanh Chính:

- Các người tới phụ ta khiêng sư phụ lên xe đi!

Nhưng Lý Thanh Chính nói với vẻ mặt đau khổ:

- Vừa rồi đạn lạc đã làm hư động cơ phía trước. Xe tải không chạy được!

Mắt thấy vật thí nghiệm sắp đuổi tới nơi. Họ vừa qua được nguy hiểm này lại tới nguy hiểm. Bỗng nhiên Nhan Lục Nguyên nói:

- Mọi người khiêng học sinh bị thương đi. Khương Vô lão sư và ta khiêng ca ca ta, thay phiên nhau.

Hiện tại Nhan Lục Nguyên có người máy nano nhưng năng lượng không lâu. Cho nên một mình hắn không cách nào cõng Nhâm Tiểu Túc đi quá xa được. Lúc đó sẽ cần Khương Vô hỗ trợ.

Vừa nói xong, Vương Phú Quý liền chủ động khiêng một học sinh xuống xe. Lúc này thương thế đám Vương Vũ Trì vẫn chưa hồi phục, học sinh bị thương có 5 người. Hiện tại cộng thêm Nhâm Tiểu Túc thì trong đoàn có 6 người bị thương.

Cộng với hơn 10 nữ sinh giúp đỡ, mọi người luống cuống tay chân giúp đỡ người bị thương chạy đi. Trong lòng họ là một mảnh mờ mịt, Nhâm Tiểu Túc đã hôn mê, bây giờ họ biết là sao?

Từ trước tới giờ họ đều ỷ lại Nhâm Tiểu Túc. Dù trời có sập cũng có Nhâm Tiểu Túc đỡ.

Nhưng bây giờ thì sao, Nhâm Tiểu Túc đã ngất xỉu. Bản thân hắn còn cần người khác chiếu cố đó!

Hàng rào trở thành một chiến trường toàn máu và nước mắt. Phồn hoa và nền văn minh từng được con người gầy dựng chỉ còn thế này.

Đám người chạy trốn chẳng khác nào thủy triều cuốn qua họ, đèn đường từ xa không ngừng đổ xuống.

Bầu trời cũng như nghiêng ngã theo.

Đây là nơi tận cùng của cái chết, không ai có thể sống dưới thủy triều màu xám kia.

Lúc này, mắt thấy vật thí nghiệm ngày càng tới gần. Nhâm Tiểu Túc tự như chẳng để tâm, hắn chỉ chú ý tới Nhâm Tiểu Túc trên người mình!

Dẫn theo người bị thương thì sao chạy thoát được vật thí nghiệm, đây là chuyện không thể nào.

Số lượng vật thí nghiệm lại tới mấy ngàn, có đánh cũng chẳng đánh lại.

Nhìn vật thí nghiệm dữ tợn kia, trong lòng mọi người đều tự đưa ra lựa chọn: Rời đi hoặc cùng chết.

Nhan Lục Nguyên nhìn những người khác do dự. Âm thanh hắn lạnh lùng vang lên:

- Các người muốn đi, bây giờ có thể đi ngay.

Còn Nhan Lục Nguyên hắn, có chết cũng phải chết cùng Nhâm Tiểu Túc.

Mắt thấy cự ly vật thí nghiệm với bọn họ còn chưa tới 100 mét. Một nữ sinh khóc lóc lạy Khương Vô:

- Lão sư, thật xin lỗi.

Nói xong, một mình nàng chạy về phía trước, bỏ mặt mọi người sau lưng.

Trần Vô Địch im lặng nhìn theo bóng lưng nữ sinh, hắn há mồm nhưng chẳng nói được gì.

Không ai chỉ trích nữ sinh kia cả, giữa sống và chết, họ không còn lựa chọn nào khác.

Khương Vô im lặng nhận lấy Nhâm Tiểu Túc từ trên lưng Nhan Lục Nguyên:

- Để ta, người máy nano của ngươi không còn bao nhiêu năng lượng nữa. Bây giờ ta còn sức, để ta cõng hắn.

Lại thêm hai nữ sinh khác xin lỗi Khương Vô rồi chạy đi. Thế nhưng Khương Vô không hề trách các nàng, bây giờ các nàng chỉ đơn giản là muốn sống mà thôi.

Vương Vũ Trì bị thương mà không được ai đỡ nên ngã xuống đất. Hắn cười khổ:

- Các người đi đi, dẫn lớp trưởng theo cùng, ta không đi được nữa. Lão Lý, đưa ta một trái lựu đạn, ta biết ngươi còn dấu hai quả.

Một đồng học khác đỡ hắn:

- May quá, cho ta một quả. Các ngươi đi đi.

Nguyên bản đám học sinh này phải ngồi trong phòng học sáng sủa, nghe lão sư giảng trên bục, còn họ thì ở phía dưới lén lút truyền giấy.

Tan học họ có thể tập bóng rổ, mỗi người đeo cặp sách tan trường dưới ánh chiều tà.

Tương lai nếu thi đậu đại học, nói không chừng họ còn có thể học thêm nhiều kiến thức khác.

Sau đó họ lại gặp được cô gái trong mộng, cùng đối phương sống cả đời còn lại.

Những người như vậy lại chỉ có thể sống tới 18 tuổi, không còn sau này nữa.

Đường phố nối dài thông tới nơi xa cứ như mãi mãi không bao giờ kết thúc.

Mồ hôi thiếu niên vốn phải rơi trên sân cỏ nay lại rơi vào vực thẳm.

Một cổ ý chí quyết tử bỗng nhiên dâng trào. Vương Vũ Trì nói:

- Các người hãy sống thật tốt.

Trần Vô Địch quay đầu nhìn vật thí nghiệm đuổi phía sau. Hắn nhìn Vương Vũ Trì nói:

- Các người ai cũng không cần chết, ta sẽ cản phía sau.

- Hả?

Lý Thanh Chính sốt ruột:

- Chúng ta…

- Không cần.

Trần Vô Địch cười nói:

- Các người quên rồi hả. Ta là Tề thiên đại thánh chuyển thế.

Mọi người im lặng không nói. Dù ngươi là Tề thiên đại thánh cũng không đánh lại ngần ấy quá vật?



Trần Vô Địch lên tiếng:

- Nhà người ta là đồ đệ bảo vệ sư phụ. Kết quả tới ta là sư phụ bảo vệ ta.

Người kia khẩu thị tâm phi, dùng tiếng xấu làm áo giáp tự bảo vệ mình rồi lại bảo vệ hắn. Bây giờ tới phiên ta bảo vệ người.

Ta là Tề thiên đại thánh a!

Tề thiên đại thánh sao có thể sợ hãi trước yêu ma?

Dù chết hắn cũng phải lôi đám yêu ma đó chung một chỗ!

Trần Vô Địch bước một bước chắn trước mặt mọi người. Thân ảnh bé nhỏ của hắn đối diện với thủy triều màu xám chẳng khác nào đảo hoang giữa biển.

Ánh chiều tà kéo dài một đường trên không trung rồi chiếu lên người Trần Vô Địch.

Sư phụ nói, hắn chính là tia sáng đó!

Hắn là ánh sáng sáng chói nhất, lộng lẫy nhất thế giới này! Là tia sáng bất khả chiến bại!

Đột nhiên, Trần Vô Địch chạy như điên về phía vật thí nghiệm. Toàn thân hắn lộ ra vô số huyết châu, đó là cái giá lớn phải trả để đổi lấy sức mạnh, nhờ thiêu đốt sinh mạng mà thành.

Hư ảnh Hoàng kim tỏa tử giáp một mực run rẩy bao bọc Trần Vô Địch nhưng chưa bao giờ hiện thành hình rõ ràng.

Trần Vô Địch gào thét:

- Chưa đủ! Thêm nữa!

- Ta nói, nhiều hơn nữa!

Hỏa diễm được đốt từ sinh mệnh của hắn bốc lên, như muốn dùng hết cả mạng sống của hắn là tỏa sáng!

Thế giới linh hồn gợn sóng mãnh liệt, phảng phất như muốn ngược dòng thời gian tìm về kiếp trước!

Ở kiếp trước hắn là ai?

Mỹ hầu vương ở Hoa quả sơn?

Không đúng.

Bạch Mã Ôn của Thiên đình?

Cũng không đúng.

Đúng rồi, hắn là Tề thiên đại thánh.

Tây thiên hắn đã qua. Hắn là Đấu Chiến Thắng Phật thế gian này không ai bằng!

Hắn từng tới Tây Thiên!

Hắn từng tới Tây Thiên!

Sau một khắc này, Phượng sí tử kim quan vốn chỉ có hư ảnh trên đỉnh đầu Trần Vô Địch nay chiếu sáng như mặt trời thiêu đốt, sáng tới tận trời.

Một khắc kia, Hoàn kim tỏa tử giáp cũng tỏa ra ánh sáng như mặt trời màu vàng, đấu cùng thiên không.

Tơ trắng như mây không ngừng kéo tới, kết thành cụm dưới chân Trần Vô Địch.

Trần Vô Địch cười ha hả trong ánh chiều tà:

- Tề thiên đại thánh ở đây, ai dám chống lại ta?!

Thủy triều màu xám rốt cục cũng cuốn tới Trần Vô Địch. Kim cô bổng trong tay Trần Vô Địch quét xuống đất lại cuốn lên trời, uy thế một gậy kia nhấc lên hơn mười trượng sóng đất, cứng rắn chôn sống hết thảy vật thí nghiệm!

Thủy triều đại địa ngập trời như thần linh giận dữ phá hủy thế gian. Vật thí nghiệm bị chôn sống vũng vẫy muốn leo ra, chỉ có điều bùn đất cứng rắn như sắt thép khiến chúng không thể nào thoát ra được!

Phía sau vẫn còn vật thí nghiệm không sợ chết xông tới!

Trần Vô Địch bứt một nhúm tóc sau tai, để trước miệng và thổi:

- Hầu tôn hầu tử của ta đâu?

Trên trăm hầu tôn hầu tử theo gió hiện ra:

- Có!!!

- Theo ta hàng yêu!

Trần Vô Địch lớn giọng cười, đánh giết về phía đám vật thí nghiệm.

Hầu tôn hầu tử nhào tới vật thí nghiệm dữ tợn, không ngừng đánh chúng!

Nguyên bản vật thí nghiệm hung hăng mà trước mặt hầu tử hầu tôn lại chẳng chịu nổi một kích. Một gậy vừa hạ xuống đã đánh nát cốt nhục của vật thí nghiệm.

Vừa rồi Trần Vô Địch nói hắn cản phía sau là thật sự muốn cứng rắn cản thủy triều xám ở đây. Sau đó đánh chết chúng!

Đây mới thật sự là cản lại phía sau!

Trong nháy mắt, Trần Vô Địch cảm thấy vật thí nghiệm trước mặt chẳng khác nào yêu ma bốn phương tám hướng hóa thành. Toàn bộ thế giới trở nên đen kịt, yêu khí ngút trời!

Vật thí nghiệm có trí tuệ núp ở phía sau giấu kín hành tung. Nó chỉ huy một lượng lớn vật thí nghiệm ý đồ muốn bao vây Trần Vô Địch. Đây là kẻ địch mạnh nhất nó gặp từ khi rời khỏi Cảnh Sơn. Nó không ngờ con người vẫn có kẻ bất khả chiến bại thế này!

Trong những tòa nhà bên cạnh vẫn còn con người ẩn núp. Họ nghe được động tĩnh thì ghé qua cửa sổ dò xét, lại thấy một Trần Vô Địch được bọc trong ánh sáng vàng chẳng khác nào anh hùng cái thế!

Thế nhưng vật thí nghiệm vẫn không ngừng trào lên!

Trần Vô Địch nôn ra một ngụm máu tươi. Nhưng hắn chỉ muốn cười hỏi sư phụ một chút, hỏi người xem có phải hắn rất lợi hại không?

Sư phụ, sau này người phải bảo vệ ánh sáng của người, đừng để nó bị hủy diệt.

Trong chớp mắt, Kim cô bổng của hắn hướng lên trời:

- Thiên Nghiêng!

Sau một khắc, Trần Vô Địch rống giận cần Kim cô bổng đập một gậy xuống đất. Lấy Kim cô bổng làm trung tâm, một vòng kim quang phát ra.

Lại thấy ánh sáng vàng như rung động thế giới, đại địa chẳng khác nào mặt hồ và vật thí nghiệm chẳng khác nào mấy con muỗi. Trong khoảnh khắc, muỗi hóa thành bột phấn bay theo gió!



Từ đó, không vật thí nghiệm nào dám đánh tới nữa. Thủy triều màu xanh nhanh chóng chạy như điên ra khỏi hàng rào!

Từ lúc rời khỏi Cảnh Sơn tới giờ, đây là lần đầu tiên chúng bị đánh lui!

Trần Vô Địch dùng sinh mệnh trả giá, xoay chuyển tình thế, dùng thân đỡ núi!

Thế nhưng từ đó, sinh mệnh Trần Vô Địch chẳng khác nào con thuyền đi tới cuối biển. Tinh thần hắn suy sụp, ngồi cười ngây ngô dưới đất. Nhưng ánh mắt chẳng có chút uể oải nào.

Hắn đang nghĩ, nếu sư phụ ở đây nhất định sẽ khen hắn? Nghĩ tới đó, Trần Vô Địch càng thêm vui vẻ hơn.

Nói không chừng người còn làm cho hắn một chén cơm chiên thịt khô nữa, thịt khô được giấu dưới đáy chén.

Lúc này, một người vốn trốn trong tòa nhà bên cạnh chạy ra:

- Anh hùng, ngươi không sao chứ?

Nói không chừng còn có thể cho hắn xào một chén thịt khô cơm chiên đâu, thịt toàn bộ giấu ở đáy chén cái loại kia.

Trần Vô Địch không để ý tới họ, lúc này hắn đã hấp hối sắp chết. Trong đầu hắn chỉ có hồi ức tốt đẹp ngắn ngủi khi ở cạnh sư phụ.

Lúc còn bé hắn đã được đưa vào viện tâm thần. Nghe nói vì hắn bệnh mà mẹ chạy theo người khác, cha cũng chẳng biết tung tích.

Trong đó hắn không có bạn bè, ngày bình thường cũng không có gì chờ mong, chỉ thấy cuộc sống toàn là u ám.

Kỳ thật tinh thần Trần Vô Địch vẫn luôn dừng ở mùa hè năm 8 tuổi kia, là mùa hè mà hắn từng thề phải trở thành Tề thiên đại thánh.

Thế nhưng sau khi gặp được sư phụ, cuộc sống ngày càng phong phú, hắn có thể ăn ngon, mọi người yêu thương hắn, không ai mắng hắn là đồ ngu.

Hắn đặc biệt muốn nói với sư phụ, người lái xe nát muốn chết, về sau đừng lái nữa.

Sư phụ, lúc người mặc giáp trông y như con bò vậy, không thể khiến thiết giáp trông đẹp mắt hơn được hả.

Sư phụ, cô gái đội mũ lưỡi trai trên tòa nhà cao tầng kia là người người thích đúng không. So với Tử Hà của ta thì mạnh hơn nhiều.

Sư phụ, người nấu cơm ăn rất ngon.

Sư phụ, người mới là tia sáng đó.

Trần Vô Địch cười ngây ngô.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên hắn quay về phía bên cạnh. Hắn chỉ thấy một nam nhân trung niên vụng trộm đào bùn, trong bùn đất có máu tươi của Trần Vô Địch.

Trần Vô Địch kinh ngạc hỏi:

- Ngươi đang làm gì vậy?

Nam nhân trung nhiên ngập ngừng không nói lời nào. Trần Vô Địch cao giọng:

- Ta hỏi ngươi đang làm gì?

Nam nhân trung niên sợ tới phát khóc. Hắn phát hiện Trần Vô Địch đã nhìn thấy mình thì quỳ xuống:

- Hỏa Chủng đang thu mua máu của siêu phàm giả…

Quảng cáo phô thiên cái địa của Hỏa Chủng đã có tác dụng. Nếu hắn không phải siêu phàm giả, không có máu để bán thì bán máu của người khác cũng được.

Chỉ cần một lần bán máu là có được gia tài hơn trăm vạn. Không lo ăn uống nửa đời sau.

Trần Vô Địch cười không thành tiếng. Đây chính là nhân gian.

Trần Vô Địch nhớ tới người hắn từng cứu trên đường chạy trốn khỏi hàng rào 109. Nam nhân trung niên đó còn kích động những người khác đoạt đồ ăn của hắn.

Trần Vô Địch nhớ tới thời gian mọi người ở trạm gác, sớm chiều giúp đỡ nhau nhưng cuối cùng vẫn có người vụng trộm cướp đồ trốn đi.

Trần Vô Địch nhớ tới binh sĩ cố tình ngã rồi để kẻ đần là hắn cõng đi.

Trần Vô Địch nhớ tới người trong phòng y tế được hắn cứu còn mắng hắn là ăn hại.

Trần Vô Địch nhớ tới mọi thứ trên thế giới này, sau đó cười không thành tiếng.

Lại thấy Trần Vô Địch cầm Kim cô bổng huơ ra. Vầng kim quang rung động trên người hắn lần nữa khuếch trương. Người trung niên muốn lấy máu hắn hóa thành bụi mịn, thẳng tới lúc này tay đối phương vẫn cầm chặt đống bùn đất kia.

Đây là lần đầu tiên Trần Vô Địch động thủ giết người, cũng là lần cuối cùng.

Hắn nhớ sư phụ từng nói với hắn:

- Khi ngươi cảm thấy bản thân không ngừng bị hắc ám thôn phệ thì nhớ rõ, ngươi chính là ánh sáng đó.

Thế nhưng sư phụ à, thế giới tràn ngập hắc ám a.

Hiện giờ ánh sáng đã bị dập tắt.

Trần Vô Địch khoanh chân ngồi, Kim cô bổng được hắn đặt ở trên gối, Kim quan trên đầu vẫn tỏa sáng, Hoàng kim tỏa tử giáp vẫn sáng ngời.

Thế nhưng đột nhiên, Trần Vô Địch thấy một bên chân của hắn dần hóa đá. Đường hóa đá như du long, một đường chạy lên cổ Trần Vô Địch, mãi tới khi toàn thân hắn đều biến thành một tượng điêu khắc.

Lúc mới tới bệnh viện tâm thần, khi bệnh tình chưa nghiêm trọng, Trần Vô Địch còn hay hỏi y tá:

- Chị ơi, ba mẹ em đâu?

Y tá lạnh lùng bưng chén thuốc tới:

- Ngươi không có ba mẹ, ngươi là từ tảng đá chui ra.

Nếu từ đá chui ra thì bây giờ quay về trong đá thôi.

Từng hầu tử hầu tôn vây quanh, quỳ lạy bên cạnh Trần Vô Địch hóa thành quan ảnh, đám mây trên trời bỗng hóa thành ánh sáng bảy màu.

Ánh sáng sặc sỡ lóa mắt khiến người ở ngoài 10 dặm cũng thấy được, chẳng khác nào cầu vồng sau mưa cả.

Khóe miệng Trần Vô Địch kéo ra một nụ cười.

- Sư phụ, ta đi.

- Thế gian này không cần Tề thiên đại thánh nữa.

---