Chiến tranh chưa kết thúc. Sau khi Nhâm Tiểu Túc dẫn Trần Vô Địch đi một vòng về thì trận chiến vẫn còn diễn ra kịch liệt. Thế nhưng khi Khánh thị xông lên thì cuộc chiến dần lâm vào hồi kết…
Tuy nhiên, khi những nơi khác còn chiến đấu thì Nhâm Tiểu Túc đã quay về nấu ăn. Chung quy, chén đũa gì cũng có đủ, hơn nữa cũng tới giờ cơm rồi…
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đánh nhau thì đánh nhau nhưng ăn cơm cũng không thể chậm trễ. Huống chi hiện tại Trần Vô Địch còn muốn ăn cơm chiên thịt khô nữa.
Lý Thanh Chính nghe âm thanh hỏa lực rền vang bên ngoài. Hắn có chút chần chở mà hỏi:
- Chúng ta ăn cơm ở thời điểm này có được không vậy?
- Có gì không được?
Nhâm Tiểu Túc vừa nhóm lửa vừa nói:
- Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Trong khi những người khác vẫn đang đánh nhau thì đoàn bộ binh của chúng ta đã vùi thây giữa sườn núi rồi.
Lúc này, đoàn trưởng bộ binh vẫn chưa chết nhưng hắn không muốn tấn công cao điểm này nữa. Họ dám tấn công lên tới giữa sườn núi là vì ỷ vào đạn đạo laser ở đằng sau. Kết quả họ bị Khánh Chẩn sa hố, chỉ cần ngẩng đầu lên là đạn đã bắn tới. Nếu không được hỏa lực phía sau yểm trợ họ sẽ không đi được!
Đoàn trưởng đoàn bộ binh đã chết tâm rồi!
Lúc này, Lý Thanh Chính nói:
- Đoàn bộ binh còn thừa không có bao nhiêu người. Bằng không chúng ta xuống dưới tiêu diệt họ luôn đi?
Nhâm Tiểu Túc quyết đoán cực tuyệt:
- Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ tốt cao điểm, thủ được là xong!
Chưa nói tới việc lao xuống chiến đấu có thương vong thế nào. Dù không có thương vong Nhâm Tiểu Túc cũng không muốn mạo hiểm. Chung quy đội của họ bị phái tới chỗ nguy hiểm nhất, việc này khiến Nhâm Tiểu Túc chẳng dễ chịu gì cho cam. Vừa rồi người trong phòng y tế còn mắng Trần Vô Địch. Những người đó không nghĩ, Anh Hùng Doanh tới đây là do họ muốn chắc!?
Dù không có Nhâm Tiểu Túc, Khánh thị đánh nghi binh với trận đại 313 thì cũng là tiến công thật, súng thật đạn thật. Chỉ là hỏa lực ít hơn một chút mà thôi, cũng chết ít người hơn.
Cũng đâu thể chỉ đứng đó la hét mà không chiến đấu!
Vừa nói, Nhâm Tiểu Túc vừa nấu ăn. Thịt khô đang được hắn cắt thành mảnh nhỏ.
Đám binh sĩ Anh Hùng Doanh chia làm hai, một đám đi thủ cao điểm, đám còn lại ngồi xổm một bên chờ ăn….
Nhâm Tiểu Túc vừa nấu cơm vừa chú ý tới cung điện.
Vừa rồi hắn nhớ rõ cung điện có thông báo gì đó. Có điều khi ấy Trần Vô Địch bị mắng nên Nhâm Tiểu Túc không nghe rõ.
Lúc này, vừa nhìn vào ghi chép của cung điện Nhâm Tiểu Túc lập tức ngây ngẩn cả người. Phía trên đó ghi:
“Vì điểm sức mạnh và tốc độ đã vượt qua giới hạn, mở ra kỹ năng Tồi Thành: Có thể tăng sức mạnh và tốc độ trong 30 giây. Thời gian hồi chiêu* là 1 ngày.”
*Bạn nào chơi Dota hay LOL chắc biết cái thời gian hồi chiêu này.
Đây là gì?
Sao bỗng nhiên lại nhảy ra một cái kỹ năng. Tuy thời gian có hơi ngắn nhưng chỉ cần dùng thì điểm sức mạnh và tốc độ của Nhâm Tiểu Túc sẽ tăng lên 21 điểm sức mạnh và 20.2 điểm tốc độ.
Nếu dùng kỹ năng này, tác dụng tương đối lớn. Nói không chừng hắn có thể đánh cho kẻ địch không kịp chuẩn bị.
Bất quá theo như cung điện nói thì cứ mỗi lần hắn đạt được 10 điểm sức mạnh và 10 điểm tốc độ thì sẽ có thêm kỹ năng?
Nguyên lai mỗi khi tố chất thân thể đạt tới trình độ nhất định sẽ có ban thưởng!
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc bắt đầu bỏ thịt khô vào nổi rồi dùng chảo có cán xào.
Lý Thanh Chính đứng bên cạnh nhìn, mắt thấy cơm chưa làm xong mà cao điểm bên cạnh đã đổi chủ hai lần. Đánh nhau cũng rất kịch liệt nha.
Bất quá kỳ quái ở chỗ, Khánh thị không phái binh qua chỗ bọn họ.
Cơm chiên thịt khô đã làm xong, trước tiên Nhâm Tiểu Túc bới cho Trần Vô Địch một chén. Nhâm Tiểu Túc xới cơm cũng đặc biệt, khi Trần Vô Địch xới cơm lên thấy phía dưới đầy thịt!
Nhâm Tiểu Túc cầm thìa quăng vào trong nồi:
- Được rồi, các người tự xới cơm đi. Không lẽ chờ doanh trưởng xới cho các người?
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc ngồi kế bên Trần Vô Địch:
- Ăn được không?
- Ăn ngon.
Trần Vô Địch cười rộ lên, miệng đầy dầu:
- Sư phụ, sao người đối xử với ta tốt quá vậy?
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc đã sớm phát hiện. Dường như Trần Vô Địch tiếp xúc với chuyện ác càng nhiều hắn càng thanh tỉnh.
Trần Vô Địch không giống như trước, vừa gặp La Lam đã hô Bôn Ba Nhi Bá. Thậm chí hắn còn thường xuyên im lặng ngẩn người, phát ngốc một hồi lâu.
Cho nên bây giờ Trần Vô Địch nói chuyện càng ngày càng giống người bình thường.
Nhâm Tiểu Túc không biết đây là chuyện tốt hay xấu. Hắn thở dài:
- Trước kia khi ta nghe Trương tiên sinh giảng bài cũng từng nghĩ sẽ làm một người tốt. Có điều về sau ta phát hiện làm người tốt khó quá nên buông tha cho ý nghĩ này.
Trần Vô Địch nghe tới đó thì vùi đầu ăn cơm, không nói gì nữa.
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục cảm khái:
- Đôi khi thấy ngươi ta sẽ có chút mặc cảm tự ti. Vì ánh sáng trong nội tâm ta đã sớm bị dập tắt. Cho nên có những lúc ta không phải người tốt nhưng vẫn muốn ngươi làm một người tốt. Việc này có phải nghe giả nhân giả nghĩa lắm không. Khi ta bảo vệ ngươi sẽ có một loại ảo giác, phảng phất như ánh sáng trong lòng ta vẫn chưa tắt hẳn.
…
Tại một góc hẻo lánh của hàng rào 109, trụ sở bí mật dưới mặt đất của một xưởng may là nơi Hồ Thuyết từng nghiên cứu qua. Có điều người của ông vẫn mãi không thể thâm nhập vào.
Nơi này thuộc sự quản lý trực tiếp của chủ tịch tập đoàn Lý thị, chỉ chịu trách nhiệm những việc liên quan tới người máy nano.
Rất ít người biết, dưới xưởng may này có một nhánh quân đội nhỏ.
Trong một căn phòng, đèn chân không trên trần nhà chíu ánh sáng lên người một nam tử trung niên ngồi trầm tư trước bảng đen. Trong tay hắn là một văn bản tài liệu liên quan tới việc người máy nano bị trộm.
Nam tử trung niên này tên là Lý Định Đỉnh. Rất ít người biết về sự tồn tại của hắn, vì hắn là ảnh tử của Lý thị. Hắn cũng giống như Khánh Chẩn, giải quyết những chuyện không thể lộ ra ánh sáng của tập đoàn.
Hắn và Khánh Chẩn khác nhau ở chỗ, Khánh Chẩn để lộ bản thân ra ngoài, thậm chí còn khống chế quân đội cùng Lý Định Đỉnh thì mãi ẩn nấp ở một nơi bí mật.
Lúc này, Lý Định Đỉnh đang xem hồ sơ. Bên trong là rất nhiều chứng cứ chỉ về một siêu phàm giả tên Hứa Hiển Sở. Có vẻ đối phương là gián điệp của Dương thị, tới đây thu thập người máy nano làm hàng mẫu cho Dương thị.
Thế nhưng khi Lý Định Đỉnh xem hết tập tài liệu, hắn cảm thấy chuyện không hề bình thường. Nếu chỉ thu thập hàng mẫu thì thu thập nhiều như thế làm gì?
Phải biết, hiện tại Lý thị có tới 10 thi thể không có người máy nano. Với số lượng này không chỉ là ăn cắp làm mẫu vật được! Cũng không biết nhân viên xử lý lúc trước điều tra thế nào!
Lý Định Đỉnh cười lạnh:
- Một đám ngu xuẩn.
Hồ sơ trên tay hắn rất rõ ràng. Thậm chí bao gồm quá trình đám Lâm Tê tiến vào núi. Trần Vô Địch bị nhân viên Khánh thị tập ký và tin tức mỗi ngày của Thần Cơ Doanh…
Có điều hắn nhìn hồi lâu vẫn không tìm được đầu mối gì.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Lý Định Đỉnh nói:
- Vào đi.
Chỉ thấy một người cầm một tập tài liệu mới đưa cho Lý Định Đỉnh:
- Trưởng qua, phía trên lại đưa xuống một phần tài liệu mới. Nói rằng có một đám người máy nano bị hư, hình như tỷ lệ đồng bộ chỉ có 0%.