Đệ Nhất Danh Sách

Chương 268




Trận địa 313 rất lớn. Nếu chưa quen e rằng có thể bị lạc.

Nhâm Tiểu Túc nói với Trương phó quan đang dẫn đường phía trước:

- Này… có thể cho chúng ta một cái bản đồ về vị trí phòng ngự được không?

Trương phó quan quay đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc:

- Trưởng quan đã chọn vị trí tác chiến cho các ngươi xong. Các ngươi chỉ cần bảo vệ tốt khối trận địa đó là được. Binh sĩ trên chiến trường đều phải nghe theo mệnh lệnh, không cần suy nghĩ nhiều làm gì.

Nhâm Tiểu Túc bĩu môi, xem như chưa nói gì. Kỳ thật việc này cũng không quan trọng, dù sao Đường Chu đã báo cho Khánh Chẩn biết hắn tới trận địa 313. Hiện tại Khánh thị đánh ai cũng không đánh hắn.

Sở dĩ Nhâm Tiểu Túc hỏi như vậy chỉ là tùy tiện xem thử hắn có thể tiện tay lấy bản đồ đưa cho Đường Chu không.

Không được cũng chẳng sao.

Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện Trần Vô Địch có phần trầm mặc:

- Sao thế?

Trần Vô Địch nói:

- Sư phụ, ta nghe thấy trong quân doanh có rất nhiều người muốn chúng ta đi chịu chết.

- Hả, à…

Nhâm Tiểu Túc như bừng tỉnh:

- Không cần lo, họ chết hết chúng ta vẫn không sao.

Hiện giờ Trần Vô Địch có năng lực thuận phong nghĩ. Nhâm Tiểu Túc từng thử qua, dù hắn đứng cách xa Trần Vô Địch 1km rồi nhỏ giọng nói chuyện thì Trần Vô Địch vẫn nghe được.

Thế nhưng điều này mang tới tác dụng phụ cho Trần Vô Địch, vì hắn sẽ nghe được cái “ác” của thế giới này.

Cổ nhân chú ý thận độc, tục ngữ bảo phải chú ý hàm dưỡng của mình, đừng lén lút.

Có lẽ đại đa số đều không làm được. Mọi người đã quen nói bậy về chuyện đời tư của người khác. Tự xem mình là trong sạch thanh khiết. Họ không nói thẳng nhưng sẽ lén lút nói sau lưng.

Hiện tại Trần Vô Địch chính là nghe được những điều này.

Nếu Nhâm Tiểu Túc có năng lực này, đương nhiên nó sẽ không trở thành gánh nặng cho hắn. Chung quy bản thân Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng sạch sẽ gì.

Chỉ là Trần Vô Địch thì khác.

Nhâm Tiểu Túc hỏi Trần Vô Địch:

- Có thể không nghe được không?

- Không được.

Trần Vô Địch lắc đầu:



- Họ nói, người nơi này chọn cho chúng ta trận địa nguy hiểm nhất. Chỉ cần binh sĩ Khánh Chẩn đánh tới, người chết đầu tin chính là chúng ta.

- Họ còn nói gì nữa?

Nhâm Tiểu Túc hỏi.

- Họ còn nói, chúng ta có chết cũng đáng, tránh liên lụy họ.

Trần Vô Địch sa sút:

- Cơ mà chúng ta cũng đâu muốn tới đây. Chúng ta đâu có đắc tội gì với họ.

- Ừ.

Nhâm Tiểu Túc nói:

- Là họ sai.

- Sư phụ, người nói xem, vì sao chúng ta phải tới Tây thiên lấy kinh?

Trần Vô Địch hỏi.

Nhâm Tiểu Túc im lặng một lúc lại nói:

- Để được sống tốt hơn?

Trần Vô Địch có chút sửng sốt:

- Sư phụ, ta đang nói nghiêm túc. Chẳng lẽ không phải vì phổ độ chúng sinh?

Nhâm Tiểu Túc kiên nhẫn khuyên giải:

- Ngươi phải độ mình trước thì mới có năng lực độ người khác. Đây chẳng phải thành ngữ gì, chỉ là suy bụng ta ra bụng người mà thôi.

Trần Vô Địch ôm đầu ngắt lời:

- Sư phụ, người ngừng một chút, để ta từ từ “nuốt trôi”…



Vào đêm Nhâm Tiểu Túc tới trận địa 313, La Lam đã bí mật tới hàng rào 88 của Dương thị. Hơn nữa, lần này La Lam điệu thấp, chỉ dẫn theo 2 lính cần vụ.

Cao tầng Dương thị bí mật gặp gỡ La Lam. Nhưng ngoại giới không ai biết điều này, càng không biết hắn nói gì với Dương thị.

Rạng sáng, đội thiết giáp và hai đội bộ binh của Dương thị tiến quân thần tốc về hướng nam. Dự đoán chỉ hai ngày là tới đầu tuyến Thắng Sơn của Lý thị, họ chủ động mở màn chiến tranh.

Dương thị xuất động ở đầu tuyến Bình Sơn, chính diện có đội thiết giáp, hai bên có đội binh sư tới gần phương bắc Thắng Sơn, ý đồ dùng hỏa lực kiềm chế, chỉ cần đánh xuyên qua thì phòng tuyến phía tây của Lý thị không còn nơi nào hiểm yếu nữa.

Bên Khánh thị cũng như thế, sau đêm đó thì một đội cơ giới bỗng nhiên đi về phía nam.



Đội cơ giới thật dài đi trong đường núi uốn lượn. Ban đêm, đèn xe như từng bó đuốc, mấy chi công binh nhanh chóng sửa cầu trải đường, nhanh tới mức khiến người ta khó tin.

Mà đội đặc chủng cũng sớm gia nhập điều tra tình hình chiến trường. Nguyên bản quân đội Lý thị vẫn đang tiến hành tu chỉnh ngắn ngủi trong căn cứ, nhưng tối qua toàn bộ đã tới tiền tuyến.

Mười ba trận địa phòng ngự ở núi Thanh Thắng được thắp sáng đèn. Đèn pha to lớn chiếu sáng nơi trú quân, trong quân doanh là tiếng rống giận của quan quân.

Từng chiếc xe tải chứa quân dụng thay phiên tiến vào, binh sĩ nhảy ra khỏi thùng xe, không ngừng tới mục tiêu được chỉ định của họ.

Nhâm Tiểu Túc ngồi trên một ngọn núi nhìn về phía sau. Họ ở trận địa xa nhất phương bắc của 313. Theo như Trần Vô Địch nghe được thì là thế. Vị Mã Khải kia điều họ tới đây là để tìm chết.

Họ chỉ có 4 khẩu súng máy, ngay cả một cái hỏa tiễn cũng chẳng có, pháo cối thì không cần phải bàn. Nếu thủ được cái trận địa này thì đúng là kỳ tích.

Cho nên, khi binh sĩ của trận địa 313 thấy đám Nhâm Tiểu Túc thì chẳng khác nào như thấy người chết, không ai cảm thấy họ có thể sống cả.

Lúc này Trần Vô Địch đang ở bên cạnh Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc nói:

- Ngươi nghe được gì dị thường thì nói ta biết, dù sao ta cũng phải đề phòng Khánh Chẩn lật lọng.

- Ừ.

Trần Vô Địch dùng sức gật đầu.

Nhâm Tiểu Túc ngồi ở chỗ khá cao, quay đầu lại có thể thấy thấp thoáng phía xa tầm 2km. Trong doanh đại, binh sĩ không ngừng lui tới, có người cần gật phát quang màu đỏ liên tục chỉ dẫn cho xe tải. Bộ chỉ huy phía sau người người ra vào tấp nập.

Bất quá Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện có điều cổ quái. Bên trong nơi trú quân có ba doanh trước to lớn nhưng an tĩnh. Bất kỳ doanh trướng nào cũng có người ra vào nhưng ba doanh trướng này thì không. Thậm chí còn chẳng có binh sĩ nào tới gần.

Tình huống này là sao, đây là khu vực cơ mật của Lý thị?

Lúc này, Lý Thanh Chính ôm súng trường đi tới:

- Tiểu Túc, ta có chút sợ…

- Đừng sợ, không có gì phải sợ cả.

Nhâm Tiểu Túc cười nói:

- Cùng lắm thì khi Khánh thị đánh tới ta sẽ bỏ chạy.

- Ngươi nói nhẹ quá nhỉ, đâu phải muốn chạy là được.

Lý Thanh Chính sợ tới váng đầu. Hắn ngồi bên cạnh Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng nói:

- Vừa rồi có một đội lính trinh sát đi qua trận địa của chúng ta. Ta nghe họ nói, dường như binh sĩ Khánh thị đang hướng tới đây, muốn tìm chúng ta báo thù.

Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, chẳng lẽ kế hoạch có biến?

Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn nơi trú quân sau lưng mình. Đột nhiên hắn thấp thoáng cảm thấy trong doanh trướng có rất nhiều người cũng vô ý nhìn về hướng bọn họ.

Chiến tranh hết sức căng thẳng. Trong doanh địa này, tất cả mọi người đều oán hận Anh Hùng Doanh. Ngay cả binh sĩ vừa tới 313 nghe tới Anh Hùng Doanh cũng biến sắc. Tất cả mọi người đều cảm thấy Khánh thị sẽ khai đao với họ.

Trong chiến tranh chẳng ai có thể nắm chắc thắng thua cả. Thế nhưng ai cũng cảm thấy Anh Hùng Doanh nhất định sẽ chết sạch.