Bây giờ Lý Thanh Chính rất vui. Không riêng gì trang bị mới, lương thực cũng được tiếp tế đầy đủ. Mấu chốt là vì Nhâm Tiểu Túc được trao quân hàm, khiến hắn lập tức trở thành đại đội trưởng, binh sĩ dưới tay Lý Thanh Chính cũng nhiều hơn.
Lúc trước binh tăng cường có 180, sau trận chiến kia thì tất cả đều tử trận.
Chủ yếu là khi đó Nhâm Tiểu Túc tận lực an bài binh sĩ tăng cường đi theo bên người hắn, để họ trở thành quân chủ lực. Chiến tranh nào mà không có người chết? Đạn đạo không có mắt mà!
Lúc này mọi người mới phát hiện, lúc trước Nhâm Tiểu Túc xông lên đầu tiên, vậy mà người bên cạnh hắn chết hết, hắn lại chẳng có gì…
Sau khi cuộc chiến chấm dứt, Nhâm Tiểu Túc dẫn theo mọi người mặc niệm các chiến hữu đã chết, bộ dáng vô cùng bi ai nói:
- Các anh em vĩ đại hi sinh một cách vinh quang. Có ít người chiến đấu dũng mãnh vô cùng, cũng có người vì cứu ta mà chết…
Binh tăng cường sẽ hi sinh vì Nhâm Tiểu Túc? Người khác có thể tin nhưng Lý Thanh Chính và đám Khương Vô thì không.
Bất quá họ cũng chẳng thèm để ý, bây giờ không phải lúc bi thương cho họ.
Hơn nữa họ và đám binh sĩ tăng cường kia chẳng có tí cảm tình nào.
Lần này họ tới phía bắc là do bộ chỉ huy ra lệnh, yêu cầu họ đóng giữ trận địa 313. Chỗ đó có rất nhiều quân chính quy của Lý thị.
Trận địa 313 là vị trí chiến lược quân sự quan trạng. Bình thường sẽ không để tư quân tham gia, nhưng hiện tại tình huống của Anh Hùng Doanh đặc thù, cũng không phân rõ là tư quân hay quân chính quy nữa.
Chung quy tư quân nào có ai có doanh trưởng nhận được quân hàm chính thức. Hơn nữa cũng không có tư quân nào đánh thắng được đội đặc thù của Khánh thị.
Đừng nói là tư quân, ngay cả quân chính quy của Lý thị cũng chưa chắc thắng nổi.
Trên đường đi ngang qua hai căn cứ, đãi ngộ mọi người nhận được lần này khác với lần trước. Họ được chủ quan căn cứ tiếp đó từ xa, thức ăn ngon đều được chuẩn bị, hơn nữa còn có thịt và rau.
Không riêng gì đồ ăn, lúc rời đi họ không cần lấy màn thầu. Ngươi ta đưa một giỏ đồ ăn cho mỗi xe, trong đó còn có khô bò!
Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc không kịp thích ứng, căn bản không có nơi để hắn phát huy trí thông minh vô cực của mình!
Chủ quan căn cứ tiễn họ đi, cười nói:
- Chúc các vị tới trận địa 313 giữ vững phong thái, đánh bại quân đội của Lý thị…
Chỉ những lời này mà nói tận 20 phút, ý tứ nịnh bợ vô cùng rõ ràng.
Kỳ thật thế chế Lý thị là vậy, một ngôi sao mới xuất hiện trên bầu trời cao, chỉ cần là người thông minh đều biết đây là cơ hội để bấu víu mối quan hệ. Hiện tại không bấu víu, đợi sau này người ta leo cao hơn thì muộn rồi!
Thế nhưng lần này rời đi, ngay cả Lý Thanh Chính cũng phát giác có chút gì đó không đúng:
- Tiểu Túc à, ta phát hiện dường như tất cả mọi người đều biết chúng ta sẽ tới trận địa 313, việc này có chút không đúng nhỉ?
Việc giữ bí mật là điều căn bản mà bất kỳ binh sĩ nào cũng phải biết. Ngay cả tư quân cũng vậy, họ không thể tự tiện hỏi về kế hoạch tác chiến của đối phương!
Thế nhưng lần này thật kỳ quái, phảng phất như tất cả mọi người đều biết Anh Hùng Doanh sẽ tới trận địa 313!
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Hẳn là xem chúng ta như mồi nhử Khánh thị?
Lý Thanh Chính hồ nghi nói. Hắn đoán là thế nhưng hắn không chắc chắn. Chung quy hắn chỉ là lưu dân, đoán được đến vậy đã xem như nhạy cảm lắm rồi.
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Lý thị đối đãi với công thần như vậy a. Ta cảm thấy họ đang tự cho mình là thông minh.
- Thế là sao?
Lý Thanh Chính hiếu kỳ hỏi.
Trần Vô Địch đứng kế bên nói:
- Ý của sư phụ là, ngay cả ngươi cũng đoán được sao người khác không đoán được.
Lý Thanh Chính:
- ???
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đây chỉ là một bước đánh cờ của Lý thị thôi. Ta (Lý thị) nghênh ngang dùng Anh Hùng Doanh nhục nhã các ngươi (Khánh thị) ở trận địa 313, vậy các nguơi có đến không?
Không dám tới, coi như Lý thị áp chế được sĩ khí của Khánh thị.
Tới sẽ là một hồi chiến đấu ác liệt.
Kỳ thật Anh Hùng Doanh chỉ là một quân cờ nho nhỏ, chẳng khác nào một hạt cát trong mắt Lý thị cả.
Trận địa 313 ở sườn núi Sơn Dương tại núi Song Long. Bao gồm người tại núi Than Đầu, Phượng Nghi, Song Long thì quân đội Lý thị có tới vạn người.
Phía tây là đầu tuyến Thắng Sơn đối đầu với Dương thị. Càng là nơi đóng quân quan trọng, mỗi ngày binh sĩ tới tới lui lui cũng có hơn vạn người.
Chỉ 500 người của họ thì tính là cái gì?
Từ trước tới nay, chiến tranh không hề đơn giản. Mỗi quyết định của tướng lãnh đều là một bước cờ hoàn hảo, một khi ra quân tất có động.
Chỉ là vị tướng lãnh quyết định dùng cách này không ngờ tới, có một số việc Nhâm Tiểu Túc đã thương lượng tốt với Khánh thị rồi…
Lúc này Lý Thanh Chính bắt đầu lo lắng rồi. Cơ mà Nhâm Tiểu Túc thì không, hắn chẳng khác nào đi nghỉ phép cả.
Lý Thanh Chính nhìn thoáng qua Nhâm Tiểu Túc:
- Tiểu Túc, ngươi không lo à?
Trần Vô Địch sửa lời:
- Kêu doanh trưởng!
Lý Thanh Chính tức giận:
- Ngươi đúng là chó săn của sư phụ ngươi a!
Hiện tại mọi người đều biết đầu óc Trần Vô Địch có vấn đề. Hắn tự cho mình là Tề thiên đại thánh chuyển thế, còn Nhâm Tiểu Túc là Đường Tăng chuyển thế.
Bất quá tất cả mọi người cũng chẳng có ý kiến gì với Thần Cơ Doanh cả. Trong đội ngũ đều biết, chỉ cần ai gặp chuyện khó khăn mà thành tâm muốn nhờ, Trần Vô Địch nhất định sẽ giúp đỡ.
Ở thế đạo này, người tốt như Trần Vô Địch cũng không nhiều.
Mọi người cũng biết, hiện giờ chỉ có người đầu óc bất thường mới chịu làm người tốt. Thật đúng là châm chọc.
Nhâm Tiểu Túc đang nhắm mắt dưỡng thần thì mở mắt nhìn Lý Thanh Chính:
- Ngươi cứ yên tâm đi. Có ta ở đây thì không có việc gì đâu.
Đương nhiên Nhâm Tiểu Túc không thể nói với Lý Thanh Chính, ngươi yên tâm, bây giờ ta là gián điệp đứng đầu của Khánh thị, ta ở đâu họ sẽ không đánh ở đó.
Vì thế hắn chỉ có thể giải thích hàm hồ mà thôi…
Tuy Lý Thanh Chính rất phục Nhâm Tiểu Túc nhưng vẫn nhịn không được hỏi:
- Vạn nhất họ tập trung binh lực tới tìm chúng ta báo thù thì sao?
Nhâm Tiểu Túc không kiên nhẫn được nữa:
- Ngươi để ta lái xe ta sẽ nói ngươi biết!
Lý Thanh Chính nhất thời nắm chặt tay lái:
- Vậy ta không hỏi nữa.
Nhâm Tiểu Túc:
- …
Đột nhiên một đầu chim ưng lướt thấp qua. Nhâm Tiểu Túc nhìn ra ngoài cửa sổ, e rằng con chim ưng kia giương cánh sẽ dài hơn 4 mét? Quá trâu bò rồi!
Thời buổi này, dưới sự chiếm lĩnh của những loài động vật to lớn, con người rất khó lòng bay lên không. Chủ yếu là cất cánh rất khó, dễ bị công kích bởi những con chim như chim ưng này.
Lúc trước, chiến tranh của nhân loại đa dạng hơn bây giờ nhiều. Chân chính là: Bay như chiên, lặn như cá.
Còn hiện tại, chiến tranh chỉ diễn ra trên mặt đất, thiết giáp và hỏa lực trở thành điểm mấu chốt để chiến thắng. Người máy nano là chuyển biến lớn nhất của chiến tranh hiện tại.
Lúc này, đội thiết giáp của Dương thị đã lặng lẽ tiếp cận đầu tuyến Bình Sơn.
Kế hoạch tác chiến của Dương thị là, một khi chiến tranh bạo phát, đội thiết giáp sẽ hợp tác với hai đội bộ binh trong vòng ba hôm. Tấn công phòng tuyến của Lý thị vào sâu 40 mét, khiến phòng ngự đầu tuyến Thắng Sơn của Lý thị sẽ mất hết tác dụng.
Đương nhiên, Lý thị cũng không ngồi chờ chết.
Át chủ bài hai bên đánh nhau, ai cũng không kết quả sẽ thế nào.