Nhâm Tiểu Túc kiên nhẫn giải thích cho Đường Chu:
- Vốn ta nhập ngũ vào tư binh. Kết quả đi tới giữa đường bị Thần Cơ Doanh ngăn lại bắt đổi quân phục, xe của chúng ta họ cũng lái đi. Làm hại bây giờ chúng ta phải đi bộ trong núi, tuyết lớn như thế cũng chẳng tha…
Nhâm Tiểu Túc kể đầu đuôi cho Đường Chu nghe. Nghe xong, Đường Chu có chút sững sờ:
- Hóa ra là thế, xem ra tình báo của chúng ta là sai. Bây giờ đuổi theo họ chắc cũng chẳng kịp nữa. Ở giữa có khá nhiều khu vực quân sự, chúng ta không thể vượt qua dễ dàng.
- Đi qua làm gì?
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không biết. Dù các ngươi có thể tìm được Thần Cơ Doanh, chưa nói có đánh thắng không, mà thắng đi nữa các ngươi có thể sống sót trở về à?
Đường Chu nghiêm mặt nói:
- Thiên chức của ta là phục tùng mệnh lệnh. Quân nhân tiền tuyến không thể có suy nghĩ đó. Có lẽ chúng ta không thể trở về, thế nhưng chỉ cần thắng lợi là được…
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
- Ta không cách nào hiểu được lòng trung thành của ngươi. Có điều Khánh thị đối xử với ngươi cũng đâu tốt.
- Không, nếu ta thất bại ở đây. Đến lúc đó họ sẽ bảo thủ hạ của ông chủ La làm hỏng kế hoạch. Ông chủ La sẽ mất mặt.
Đường Chu nói tiếp:
- Hiện giờ họ bị giam ở hàng rào 111, ta không thể khiến họ mất mặt.
- Đi đi.
Nhâm Tiểu Túc tiếc hận nói:
- Cảm tình của ngươi và La mập mạp thật sự chân thành tha thiết. Bất quá bây giờ ngươi đánh không lại Thần Cơ Doanh đâu. Bằng không rút về trước, ngươi nói với chủ quan Khánh thị hãy phái binh tới núi Lai Phượng thì đúng hơn, cũng tránh làm ta bị thương nữa…
Đường Chu sửng sốt nửa ngày:
- Bây giờ chúng ta không có cách nào liên hệ với người của bộ chỉ huy. Lúc tới mọi người đã ôm quyết tâm phải chết, nhiệm vụ không hoàn thành chúng ta cũng chẳng còn mặt mũi quay về.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, nếu quân đội Khánh thị có nhiều người như Đường Chu thì chắc đánh trận nào cũng thắng.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Chi đội này của ngươi có bao nhiêu người?
- Hơn 300 người.
Đường Chu nói:
- Đa phần không lên núi vì sợ bị phát hiện.
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói:
- Các người đi chẳng khác nào ngửi rắm của Thần Cơ Doanh cả. Họ có hơn 1000 người đó!
- Không thể nào!
Đường Chu có chút sửng sốt:
- Chẳng phải bảo binh chủ lực của Thần Cơ Doanh đều tới đầu tuyến Bình Sơn đối phó với Dương thị rồi à? Tin tức chúng ta nhận được họ chỉ còn hơn 100 người thôi.
- Đây cũng là một chiêu trong kế hoạch của họ. Lúc trước ta chủ quan nên cũng xem thường vấn đề này.
Nhâm Tiểu Túc giải thích tiếp:
- Tin tức các người nhận được không chính xác. Ta tận mắt nhìn thấy, xác định chắc chắn.
- Vậy thì xong rồi.
Đường Chu thở dài:
- Nhiệm vụ không hoàn thành.
Khi nói chuyện với Đường Chu, trong lòng Nhâm Tiểu Túc không khỏi cảm khái. Hắn là người của tổ điều tra đặc biệt, mỗi ngày hô hào bắt giáng điệp, kết quả thoáng cái bản thân lại khiến kế hoạch của Thần Cơ Doanh bại lộ rồi…
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, nhìn từ góc độ của Lý thị mà nói. Hành vi này của hắn có khác nào gián điệp đâu.
Không ngờ tuổi hắn còn trẻ đã phải gánh nhiều thân phận không phù hợp như thế…
Thần Cơ Doanh, binh sĩ tư quân, tổ điều tra đặc biệt, gián điệp của Khánh thị…
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nói:
- Tổ đội này của ngươi tin được không?
- Yên tâm.
Đường Chu nhỏ giọng nói:
- Đây đều là người của chúng ta. Không riêng gì tổ đội này. Tất cả đội tinh nhuệ trừ chủ quan và vài người sĩ quan phụ tá cũng là người của chúng ta. Hơn nữa, chủ quan cũng chẳng được Khánh Duẫn chào đón nên mới bị phái tới nơi này.
Chúng ta ý là sao, hẳn nói họ là người của Khánh Chẩn và La Lam.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nếu đã thế, các người hãy trốn lên núi đi. Ta cảm thấy các người có thể đánh thắng binh sĩ của Lý thị, ta sẽ dẫn các người đi đánh một trận.
Hai mắt Đường Chu sáng lên:
- Được không?
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc nghĩ thầm, nếu để Khánh thị đoạt được tin tức Thần Cơ Doanh, như vậy hẳn sẽ khiến Thần Cơ Doanh không thể tham chiến mà phải quay về?
Nếu nhân số Thần Cơ Doanh trọng thương và giảm mạnh. Chẳng phải hắn có cơ hội thu thập người máy nano à.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Đường Chu:
- Nếu chuẩn bị cho ngươi điện thoại vệ tinh, ngươi có thể liên hệ bộ chỉ huy, truyền tin tức về không?
Đường chu có chút do dự:
- Có thể, nhưng chúng ta không có điện thoại.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Không sao, ta có.
Chính xác mà nói, không phải Nhâm Tiểu Túc có mà là năm quan quân của Thần Cơ Doanh có…
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, chỉ sợ bản thân đang đi trên con đường thông đồng với địch, càng đi càng xa.
….
Ban đêm, doanh địa đám tư quân rất náo nhiệt. Đám Lý Thanh Chính phí rất nhiều công sức mới nhóm được lửa. Tuy vừa mới bắt đầu khói mù mịt, thế nhưng so với việc được sưởi ấm thì chẳng sao cả.
Nếu không ai nhóm lửa, mọi người cứ thế vượt qua thôi. Có điều đám Lý Thanh Chính đã nhóm được lửa thì những người khác cũng hâm mộ mà làm theo, dần dần, nơi trú quân như được thắp sáng.
Đống lửa này không chỉ có tác dụng sưởi ấm, còn có thể nướng mà thầu nóng cháy nữa. Dưới khí trời này mà ăn đồ lạnh thì chẳng khác nào lạnh từ ngoài vào trong.
Lúc Nhâm Tiểu Túc quay lại thì đám Lý Thanh Chính đang ngồi bên đống lửa nói chuyện phiếm.
Phản ứng đầu tiên khi Lý Thanh Chính thấy được Nhâm Tiểu Túc là hỏi:
- Tiểu Túc, heo rừng đâu? Ngươi không bắt được hả?
- Heo rừng?
Lúc này Nhâm Tiểu Túc mới nhớ đây là lý do thoái thác mà hắn nói với Trần Vô Địch:
- Ừ, không bắt được, chạy nhanh quá.
- Này, thế ăn màn thầu đi.
Lý Thanh Chính đưa một cái màn thầu được nướng vàng ươm cho Nhâm Tiểu Túc:
- Vừa rồi người Thần Cơ Doanh nói, chúng ta hạ trại ở đây, đợi khi nào tuyết ngừng thì tiếp tục đi về phương bắc tới núi Phượng Nghi.
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc không yên lòng lên tiếng. Hiện tại hắn đang nghĩ cách lấy được điện thoại vệ tinh từ tay quan quân Thần Cơ Doanh.
Bất quá muốn lấy cũng không dễ, đối phương xem điện thoại vệ tinh như bảo bối vậy, căn bản là vật bất ly thân.
Xem ra, chỉ có thể giết chết đám quan quân kia trước. Vừa vặn hắn cũng nhớ thương đám người máy nano kia lâu rồi.
Hơn nữa Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, người máy nano trong người quan quân Thần Cơ Doanh nhiều hơn so với đám người Lâm Tê!
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc gọi đám nam sinh tới:
- Hiện tại tri thức các ngươi học được là gì. Có học qua máy móc chưa. Nếu ta nói, nếu nhé, để các người thiết kế một tấm thiết giáp tự bảo vệ bản thân thì các người làm được không?
Nhâm Tiểu Túc không thích như Thần Cơ Doanh, dùng người máy nano làm trợ lực cho thân thể. Thân thể Nhâm Tiểu Túc đã đủ cường hãn, chỉ thiếu hệ thống phòng ngự mà thôi.
Cho nên lúc trước hắn chỉ điều khiển người máy nano bao trùm thân thể, kết cấu không có gì tinh xảo. Hiện giờ Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, có phải hắn nên trông chờ một chút vào lực lượng tri thức chăng.
Không phải lão sư Trương Cảnh Lâm từng nói, tri thức có thể thay đổi vận mệnh à.
Nam sinh tên Vương Vũ Trì suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Này có chút khó, dính tới việc truyền lực, đinh ốc truyền lực, liên truyền lực, oa cán truyền lực, dịch áp truyền lực, áp khí truyền lực...
Nhâm Tiểu Túc ngắt lời:
- Đừng có nói mấy thứ ta nghe không hiểu. Ta chỉ hỏi các người có làm được không thôi.
Vương Vũ Trì bình tĩnh đáp:
- Được.