Nhâm Tiểu Túc kêu Trần Vô Địch đi thu dọn đồ đạc rồi một mình vào phfong. Hắn muốn nghiên cứu mấy thanh đao cướp được lần trước!
Từ sau lần truy bắt chiến binh nano đó. Số lượng người máy nano của Nhâm Tiểu Túc tăng gấp bội. Thiết giáp đã đủ để che hai cánh tay Nhâm Tiểu Túc.
Cho nên Nhâm Tiểu Túc vẫn luôn do dự, hắn có nên tháo dở thanh đao để thu người máy nano không?
Nguyên lý sử dụng của thứ vũ khí này hẳn cũng không khác gì người máy nano. Kỳ thật trông kỳ lạ nhưng nguyên lý sử dụng cũng y như dùng đao bình thường thôi.
Nguyên bản muốn cắt những thứ cứng rắn cần phải có thiết bị cắt kim loại, vì lưỡi đao không làm bằng nhựa nên khó lòng cắt đứt.
Có điều dưới sự giúp của người máy nano, Lý thị đã có thể giải quyết vấn đề này. Cho nên họ có thể chế tạo vũ khí cận chiến sắc bén thế này.
Đối với Nhâm Tiểu Túc, mấy thanh đao này không bằng hắc đao. Vốn hắn tính cho đám học sinh mấy thanh đao này, thế nhưng họ không có người máy nano nên chẳng thể dùng.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc không thể nghĩ nhiều nữa. Hắn phá hủy thanh đao này không để mình dùng mà để cho Nhan Lục Nguyên!
Sau khi giải quyết xong, Nhâm Tiểu Túc kêu Nhan Lục Nguyên vào nhà, Nhan Lục Nguyên đóng chặt cửa, hiếu kỳ nói:
- Ca, sao thế?
- Vươn tay ra.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Nhan Lục Nguyên làm theo. Hắn thấy Nhâm Tiểu Túc cầm tay hắn, một dòng chất lỏng màu bạc chảy ra từ trong thân thể Nhâm Tiểu Túc, tràn qua bên người Nhan Lục Nguyên.
- Đây là người máy nano của Lý thị. Trong nhỏ như thế nhưng không chừng khi ngươi gom đủ có thể tạo thành một bộ thiết giáo đó. Nó cũng có thể gia tăng cơ bắp và xương cốt ngươi. Đây là thứ ta tìm cho ngươi để tự bảo vệ mình. Bình thường ngàn vạn lần đừng để lộ ra cho người khác.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nếu gặp chuyện không hay, ngươi có thể dùng thứ này giết người.
Nhan Lục Nguyên ngơ ngác nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ca, ngươi đưa hết người máy nano cho ta. Ngươi phải làm sao.
Nói xong, Nhan Lục Nguyên muốn buông tay ra, tránh để người máy nano tiếp tục chuyển qua người hắn. Nhưng khí lực Nhan Lục Nguyên không bằng Nhâm Tiểu Túc, căn bản thằng bé không thể nào thoát được.
Nhâm Tiểu Túc cầm thật chặt ta Nhan Lục Nguyên. Hắn xiết đến mức Nhan Lục Nguyên đau xong. Mỗi câu mỗi chữ Nhâm Tiểu Túc nói đều cực kỳ nghiêm túc:
- Lúc cần thiết, ngươi có thể dùng thứ này tự bảo vệ mình.
Không có từ ngữ đẹp đẽ gì. Giờ khắc này Nhâm Tiểu Túc chỉ nói tình hình thực tế.
Dường như Nhan Lục Nguyên nguyện ý dùng tính mình để trả giá cho những lời hứa nguyện bảo vệ Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc cũng đưa cho Nhan Lục Nguyên tất cả người máy nano mà khó khăn lắm hắn mới giành giật được.
Chính nhờ thế này mà hai anh em có thể cùng nhau vượt qua những ngày gian khổ.
Bản thân Nhâm Tiểu Túc không ỷ lại người máy nano vì hắn đã mạnh sẵn rồi.
Hơn nữa Nhâm Tiểu Túc tin, chiến trường phía trước càng có nhiều người máy nano chờ đợi mình hơn. Chung quy, Lý thị vẫn còn rất nhiều.
Cho nên khi tới tiền tuyến, nói không chừng ngay cả người máy nano cho đám học sinh hắn cũng thu thập đủ.
Nhâm Tiểu Túc thầm nói trong đầu:
“Cung điện, lần nữa kết nối người máy nano với Nhan Lục Nguyên.”
Sau một khắc, cung điện nói:
“Phí thủ tục 20.000.”
Nhâm Tiểu Túc bối rối. Vừa may trên người hắn còn 20.000 đồng. Ngươi chỉ là cung điện, một lần kết nối mà thu tới tận ngần đó tiền?!
Nhưng lúc này Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt:
“Nhanh kết nối, xong ta sẽ thanh toán.”
Nhâm Tiểu Túc nói thầm trong đầu, 20.000 đồng không cánh mà bay. Nguyên bản thần kinh hắn đang kết nối với người máy nano nay lần lượt biến mất. Sau đó Nhâm Tiểu Túc nhìn Nhan Lục Nguyên:
- Đang trong quá trình kết nối người máy nano. Đợi xong rồi, ngươi thử xem có thể điều khiển chúng không.
Chỉ thấy người máy nano nhập vào trong người Nhan Lục Nguyên. Ngay sau đó, mạch máu toàn thân Nhan Lục Nguyên biến thành màu bạc. Nhan Lục Nguyên nghi ngờ nói:
- Điều khiển rât tốt, rất nghe lời. Cứ như một phần thân thể của ta vậy.
Nhâm Tiểu Túc nhẹ thở ra. Hắn lo nhất là tỷ lệ đồng bộ của Nhan Lục Nguyên thấp, khiến thằng bé không thể điều khiển người máy nano làm việc.
Hiện tại xem ra, tỷ lệ đồng bộ của Nhan Lục Nguyên hẳn là rất cao.
- Bình thường đừng dùng chúng.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Nếu tùy ý dùng sẽ khiến Lý thị chú ý.
- Được.
Nhan Lục Nguyên gật đầu đáp ứng.
Vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng kinh hô:
- Lưu Chiêu Giang đâu?!
Nhâm Tiểu Túc đẩy cửa ra:
- Sao thế?
Lý Thanh Chính kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc. Hắn nói trong khó khăn:
- Lưu Chiêu Giang mang theo một ít muối và thịt khô biến mất. Hắn còn lấy đi một cây súng và nửa ổ đạn.
- Đi rồi?
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt nửa ngày. Người muốn rời khỏi núi chỉ có thể đi qua con đường trước trạm gác. Nếu Lưu Chiêu Giang mất tích, hẳn hắn đã đi vào sâu trong nước.
Lưu Chiêu Giang là nạn dân từng chạy chung một chỗ với đám Nhâm Tiểu Túc. Đối phương không có người thân ở đây. Cho nên khi hắn biết bản thân phải lên chiến trường làm bia đỡ đạn thì nổi lên tâm tư đào tẩu.
Lưu Chiêu Giang không chỉ chạy trốn còn lấy trộm vật tư của trạm gác nữa.
Lý Thanh Chính mặt xám như tro:
- Vì sao hắn lại chạy. Hắn chạy rồi mọi người phải làm sao!
Lý Thanh Chính là vì mọi người trong trạm gác mới chịu ở lại. Kết quả huynh đệ trong mắt hắn lại phản bội hắn.
Trần Vô Địch nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Sư phụ, sao trên đời lại có loại người này.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Họ chính là đám người bị bóng tối nuốt chửng.
- Bây giờ chúng ta phải làm sao?
Lý Thanh Chính lẩm bẩm:
- Thiếu một người, những người còn lại sẽ phải chịu phạt.
Có người bỗng nhiên nói:
- Nếu không chúng ta chạy hết đi. Dù sao có đi cũng phải chết.
Thế nhưng có vài người van cầu:
- Vợ và con gái của ta còn ở thị trấn. Không thể chạy, cầu xin các ngươi. Nói không chừng chỉ có một người chạy sẽ không chịu trách phạt đâu?
Một hán tử khác cũng khẩn cầu:
- Năn nỉ các ngươi. Các ngươi đừng chạy, chạy rồi người nhà chúng ta thì sao?
Lý Thanh Chính nhìn Nhâm Tiểu Túc. Mọi người cũng nhìn theo. Kỳ thật họ đều rõ, hiện tại lời nói có trọng lượng nhất trong trạm gác không phải của Lý Thanh Chính mà là của Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc đón nhận ánh mắt của đám, hắn suy tư hai giây rồi nói:
- Chúng ta tới nơi tập kết đi. Ta có cách.
- Thật hả?
Có người hỏi:
- Lớp trưởng, ngươi không đàu chứ?
Lý Thanh Chính nghe Nhâm Tiểu Túc nói thế cũng yên lòng:
- Ta biết Tiểu Túc lớp trưởng sẽ không nói giỡn đúng không? Nghe lời hắn không sai!
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc đã trở thành tổ trưởng chân chính của họ.