Đệ Nhất Danh Sách

Chương 235




Tại hàng rào 111 của Khánh thị.

Đồng hồ điểm tới 0 giờ tối, tiếng chuông cảnh báo được binh sĩ Khánh thị đánh lên.

Âm thanh ngân vang mừng năm mới không ngừng khuếch tán ra ngoài. Ngay sau đó, rất nhiều người có tiền mua pháo hoa đều ra trước cửa nhà đốt. Mọi người xung quanh hưng phấn chúc mừng nhau. Họ mặc đồ mới, trong tay là từng cây pháo nhỏ trông vui vẻ vô cùng.

Khánh Chẩn đứng trong sân biệt thự. Tóc hắn đã dài hơn, hắn và La Lam đều bị giam lỏng ở đây nên không kiếm được thợ cắt tóc.

Đột nhiên, một con quạ bay tới, nó xuyên qua pháo hoa mà không bị ảnh hưởng gì.

Khánh Chẩn giơ tay lên, con quạ khéo léo biết điều đậu trên cánh tay Khánh Chẩn. Khánh Chẩn cần vài mẩu bánh mì nhỏ đưa cho nó, cười nói:

- Không thích? Đồ ăn chúng ta bây giờ rất ít. Gần đây La Lam đói tới gầy khọm rồi đấy.

Con quạ cuối đầu mổ miếng bánh mì trong tay Khánh Chẩn. Khánh Chẩn tươi cười vuốt lông nó.

Trong mắt mọi người quạ đen là điềm xấu, vì nơi đâu có người chết đều có nó.

Thế nhưng Khánh Chẩn chẳng chút e dè con quạ này, ngược lại còn rất yêu thích.

Ánh mắt hắn dần chuyển tới chân con quạ. Chỗ đó có cột một cái ống trúc nhỏ. Khánh Chẩn lấy ống trúc ra, bên trong là một tờ giấy. Hắn càng xem thì khuôn mặt càng thêm tươi cười.

- Đi, tin tức đã đưa tới. Quay về để chủ nhân ngươi cho ngươi ăn thật tốt. Năm mới còn không cho ngươi nghỉ ngơi.

Khánh Chẩn nói xong thì run tay, quạ lớn nhất thời vỗ cánh bay vào màn đêm.

Khánh Chẩn đi vào biệt thự, La Lam đang ngồi trên sô pha:

- Ngươi nói đám lão đầu tử Khánh thị này ăn cái shit gì thế. Năm mới còn không cho ta ăn no, không cho cắt tóc, thường xuyên cúp điện cúp nước. Chúng ta là công thần của Khánh thị mà. Hiện tại họ lại đối xử với chúng ta thế này?

Khánh Chẩn cười nói:

- Ngươi có thể ăn ổ bánh mì tươi kia của ta. Ai bảo hai ta không có ai bảo vệ đâu chứ.

- Đó có phải lỗi của chúng ta đâu.

La Lam không vui:

- Ai ngờ tự nhiên có động đất chứ. Hơn nữa bây giờ còn là lễ mừng năm mới. Lúc này sao có thể để đói bụng được!

- Đừng lo.

Khánh Chẩn cười nói:

- Ngày tháng này sẽ nhanh chóng chấm dứt thôi.

Lúc này, chuông cửa vang lên. La Lam đứng lên:

- Là đưa thức ăn cho chúng ta?

- Người cậu kia của chúng ta sao có lòng tốt như thế. Hắn vắt óc tìm trăm mưu ngàn kế ôm bắp chân Khánh thị. Sao có thể mạo hiểm gạt bỏ cơ hội mà giúp chúng ta?

Khánh Chẩn bình tĩnh nói tiếp:

- Hiện tại nên phân rõ giới hạn với chúng ta mới đúng.

Từ trước đến nay, nội đấu trong tập đoàn luôn ti tiện và dơ bẩn như thế.

Tập đoàn Khánh thị không chỉ cầm tù Khánh Chẩn và La Lam ở đây. Họ còn phái cậu La Lam tới trông nom hai người họ.

Đại khái đám lão già trong đoàn chủ tịch cảm thấy Khánh Chẩn và La Lam có hiềm nghi phản bội gia tộc nên muốn họ cảm nhận tư vị của tù nhân phản bội là thế nào.

La Lam và Khánh Chẩn có cùng cha nhưng không cùng mẹ. Cậu của La Lam từng nhờ La Lam mà đạt được một ít địa vị trong Khánh thị. Bây giờ gã được phái tới trông coi hai anh em

Nhưng người cậu này không niệm tình xưa nghĩa cũ. Ngược lại trông coi càng thêm tệ bạc, ý đồ muốn thông qua việc đày đọa hai anh em để thể hiện sự kiên quyết phân rõ giới hạn và trung thành với tập đoàn.

Gã cắt xén đồ ăn, cúp điện nước, cự tuyệt hết thảy những lời yêu cầu từ La Lam và Khánh Chẩn. Đây là những gì mà người chú từng nương nhờ hai anh em họ làm.



Đôi khi, mọi người khó lòng tưởng tượng, một người vì xu nịnh người khác có thể làm ra những chuyện tán tận lương tâm gì.

La Lam vừa đi tới cửa vừa nói nhỏ:

- Ta và gã không có quan hệ gì nữa. Ngươi đừng có dính gã lên người ta. Cậu ngươi cũng chẳng phải loại tốt lành gì.

La Lam ra mở cửa liền thấy trước cửa là một người đàn ông trung niên, trong tay bực một cái đĩa, mặt tươi cười nhìn La Lam.

Phía sau gã là hai hàng binh sĩ. Sau chuyện Khánh Chẩn chạy trốn lần trước, Khánh thị đã gia tăng binh lực xung quanh tập đoàn. Dù là đêm 30, việc canh gác cũng không buông lỏng.

La Lam nhìn người đàn ông trung niên nói:

- Có chuyện gì?

Gã cười nói:

- Không gọi cậu à?

La Lam khinh thường:

- Ngươi cũng xứng?

Gã lơ đễnh, vẫn giữ điệu bộ tươi cười:

- Đêm nay là đêm trừ tịch, ta đến mang chút đồ ăn cho các ngươi.

- Đồ ăn gì?

La Lam thuận miệng hỏi.

Gã cười:

- Đêm nay nhà ta còn xót lại một tí đồ ăn. Ta nghĩ hẳn các ngươi lại bị bỏ đói nên nhanh chóng đưa qua.

La Lam cười:

- La Lam ta mà phải ăn đồ ăn thừa của nhà ngươi?

Lúc này, người đàn ông đặt cái đĩa xuống đất:

- Ngươi không ăn ta cũng không miễn cưỡng.

Sắc mặt La Lam âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm gã trung niên chảy chung một nửa dòng máu với hắn.

Bỗng nhiên Khánh Chẩn đi ra nói với gã:

- Này, ngươi ra ngoài chờ một chút.

Gã có chút sững sờ. Người nói chuyện là Khánh Chẩn, mãnh hổ im lặng mấy nay tại Khánh thị khiến gã sinh lòng kiêng kỵ. Người đàn ông im lặng một hồi rồi rời đi.

Hắn đứng bên ngoài nhìn pháo hoa ngợp trời. Tâm tình cực kỳ vô sướng.

Bấy giờ, cửa lớn biệt thự mở ra. Hai hàng binh sĩ nhao nhao nhắm súng vào đó. Chỉ thấy Khánh Chẩn dẫn theo La Lam đi ra ngoài rồi đứng lại.

Khánh Chẩn nói với mọi người:

- Đêm xuân mà các vị lại vì chúng ta không thể quay về đoàn tụ với người nhà. Điều này khiến trong lòng chúng ta có chút áy náy, muốn an ủi mọi người một chút.

La Lam nhại theo:

- Đúng, an ủi một chút.

Khánh Chẩn cười nói:

- Trước xin tự giới thiệu. Ta là Khánh Chẩn, bên cạnh ta là lão sư La Lam.

La Lam:

- Đúng, là ta.



Khánh Chẩn nhìn La Lam:

- Đã là an ủi thì nhất định phải chơi trò gì đó.

La Lam:

- Nhóm chúng ta nên chơi trò gì đây?

Khánh Chẩn nhìn về gã đàn ông:

- Chúng ta chơi trò… giết cậu đầu năm đi.

La Lam:

- Được!

Gã cười:

- Hai người các ngươi tưởng mình còn nhỏ lắm? Chơi trò ti tiện như vậy?

- Suỵt.

Khánh Chẩn đưa ngón trỏ lên môi. Sau đó giơ tay phải cầm kéo cắt bỏ một lọn tóc trên đầu La Lam.

Gã lạnh lùng lên tiếng:

- Áp giải họ quay lại biệt thự cho ta!

Khánh Chẩn nhìn gã, cười nói:

- Năm mới vui vẻ.

Ánh sáng của pháo hoa chiếu rọi lên người Khánh Chẩn. Dưới sự xinh đẹp này, một viên đạn được bắn ra từ cách đó mấy trăm thước, chỉ vẻn vẹn một tí công phu, ngực gã đàn ông bị bắn phụt máu. Thân thể to lớn theo quán tính cũng văng ra ngoài!

Ánh mắt Khánh Chẩn rời khỏi màn pháo hoa trên bầu trời. Hắn nhìn hai hàng binh sĩ, cười nói:

- Chư vị có thích… trò chơi này không?

Mọi người đều sợ hãi. Vốn họ tưởng Khánh Chẩn chỉ là người ác tâm, không ngờ hắn nói giết liền giết!

Một binh lính run rẩy nói:

- Khánh Chẩn trưởng quan… ngài không sợ đoàn chủ tịch trách phạt?!

Khánh Chẩn vẫn đứng ở chỗ cũ, biểu tình phong khinh vân đạm:

- Sẽ không, hiện tại họ cần ta.

Vào lúc này, một chiếc xe có biểu tượng lá bạch quả gào thét chạy tới dưới ánh sáng của pháo hoa.

Xe tới trước cửa biệt thự, bí thư Chu rời khỏi xe, lạnh giọng nói với Khánh Chẩn:

- Hiện tại giao trách nhiệm cho La Lam và Khánh Chẩn tới tiền tuyến, làm cố vấn quân sự!

Nói xong, hắn mới chú ý một màn huyết tinh trước cửa biệt thự.

Hắn nhìn binh sĩ:

- Có chuyện gì?

Binh sĩ run rẩy:

- Họ cho người giết đội trưởng rồi.

Bí thư Chu nhìn thi thể ở dưới mặt đất nói:

- Ngu xuẩn.