Đệ Nhất Danh Sách

Chương 217




Bấy giờ, Hồ Thuyết không khỏi phiền muộn. Câu nói kia của ông chẳng khác nào vác đá nện chân mình. Mà Nhâm Tiểu Túc chính là tảng đá kia, còn khá nặng nữa…

Hồ Thuyết nhịn không được mà hỏi:

- Ngươi nhìn xem, ngươi không có học vấn vẫn sống tốt đó thôi. Còn học cực khổ như thế này làm gì? Ngươi muốn thi vào đại học trong hàng rào à?

Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút:

- Ta không tính học đại học, ta chỉ muốn nhìn rõ thế giới này mà thôi.

Hồ Thuyết nghe vậy thì ngẩn ngơ. Ông im lặng hồi lâu rồi thở dài:

- Về sau, có gì không hiểu ngươi cứ hỏi ta.

Lúc trước, khung thời gian sinh hoạt của Hồ Thuyết là, 6 giờ rời giường đánh thái cực quyền, 7 giờ ăn sáng rồi phơi năng, nói chuyện phiếm, ăn trưa, nói chuyện phiếm, ăn cơm chiều, nói chuyện phiếm, ngủ.

Mà bây giờ là, 6 giờ dậy đánh thái cực quyền, 7h ăn cơm rồi dạy học, ăn cơm trưa xong lại dạy học, bị Nhâm Tiểu Túc hành tới khi ăn cơm tối, lại bị Nhâm Tiểu Túc hành tới khi ngủ.

Trong quá trình này, Nhâm Tiểu Túc vẫn luôn nghi hoặc, Hồ Thuyết tới trạm gác này đến cùng là có mục đích gì.

Khoảng thời gian gần đây, có một đội binh sĩ tới trạm gác để điều tra chuyện chó sói tập kích, muốn hỏi xem nơi này có phát hiện điều gì không. Kết quả vừa vào cửa đã bị Hồ Thuyết đuổi đi.

Dường như đám quân nhân kia cũng biết Hồ Thuyết, họ chẳng hỏi gì đã rời đi. Hơn nữa cũng không truy vấn vì sao Hồ Thuyết lại ở đây.

Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi kinh ngac, rốt cuộc lão nhân gia này là ai?!

Đêm hôm đó, Nhâm Tiểu Túc vào núi báo lang vương cần chuyển ổ sói vào sâu trong núi hơn, hắn sợ tập đoàn Lý thị sắp tiến hành vây quét nơi này.

Nhâm Tiểu Túc tính sẽ hỏi Hồ Thuyết hàng rào 88 ở đâu, hắn cảm thấy chắc chắn Hồ Thuyết sẽ biết. Nhưng dựa vào quan hệ giữa Lý thị và Dương thị, Nhâm Tiểu Túc sợ hắn mà hỏi Hồ Thuyết sẽ bị nghĩ là cấu kết với kẻ địch

Dù mọi người ở chung khá hòa hợp, thế nhưng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy quan hệ hai bên vẫn chưa tới mức có thể tin tưởng được.

Mắt thấy đã sắp cuối năm, Lý Thanh Chính lôi Nhâm Tiểu Túc tới nói thầm:

- Chúng ta dùng hết muối rồi, phải tới thị trấn một chuyến để mua đồ mừng năm mới.



Những trạm gác khác ngay cả cơm cũng không có mà ăn, vật tư cũng thiếu thốn rất nhiều. Mà trạm gác của Nhâm Tiểu Túc, mọi người ăn no đủ tới mặt mày căng đét, ăn thịt tới phát chán. Hiện tại muốn thay đổi khẩu vị ăn chút rau củ.

Đằng sau trạm gác có một miếng đất có thể trồng tau. Nhưng muốn trồng rau phải có tấm nhựa giăng làm trại mới được, họ không có miếng nhựa.

Cho nên Lý Thanh Chính thương lượng với Nhâm Tiểu Túc, muốn tới thị trấn một chuyến!

Như thế cũng hợp ý Nhâm Tiểu Túc, hắn chờ ngày này đã lâu rồi.

Trước khi đi, Nhâm Tiểu Túc dặn dò Trần Vô Địch ngàn vạn lần đừng để Hồ Thuyết rời khỏi trạm gác. Nếu ông ta rời đi Trần Vô Địch phải đi theo, xem thử ông ta muốn làm gì.

Hồ Thuyết nghe Nhâm Tiểu Túc nói hôm nay phải vào thị trấn. Hơn nữa còn ở lại thị trấn một đêm thì ông cảm động tới phát khóc.

Nói thật, tới tuổi này của Hồ Thuyết, muốn cảm động được một lần cũng chẳng dễ dàng gì. Chung quy ông là người từng trải qua sóng to gió lớn, tình cảnh gì mà chưa thấy qua?

Hôm nay, một loại cảm động quanh quẩn trong nội tâm Hồ Thuyết. Ông nói với Nhâm Tiểu Túc:

- Các ngươi mua thêm nhiều đồ tết một chút, không cần gấp gáp quay về.

Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc có chút kinh ngạc. Dường như mọi người đã quen với sự tồn tại của lão nhân này rồi, ngay cả Hồ Thuyết cũng như thế.

Đến cùng là thứ gì đã thay đổi…

Từ trạm gác tới thị trấn mất đại khái ba giờ, nói xa không xa nhưng nói gần cũng không gần. Nhà xưởng gần đó đang khởi công. Máy móc khổng lồ tinh vi không ngừng hoạt động, chỉ là không biết cuối cùng có xây nên thành quả gì chăng.

Trên đường đi, Nhâm Tiểu Túc và Lý Thanh Chính thấy rất nhiều xe tải đi lại giữa hàng rào và nhà xưởng, cực kỳ náo nhiệt.

Giữa đường xe bị hư một lần, nhưng Lý Thanh Chính biết sửa xe, chỉ thấy hắn mở nắp xe ra, chỉnh sửa vài lần thì xe tải vận binh lại rầm rầm khởi động.

Nhâm Tiểu Túc và đám Nhan Lục Nguyên đã chia tay được nửa tháng. Bây giờ điều Nhâm Tiểu Túc nghĩ nhiều nhất là tới thị trấn tìm Nhan Lục Nguyên và đám Vương Phú Quý để xem gần đây họ có tốt không, có gặp khó khăn gì không.

Lý Thanh Chính tương đối hưng phấn, phảng phất như kẻ tù tội lưu vong được quay về thành phố phồn hoa vật. Trên đường nhiều lần hắn thầm nói, chờ họ bán thịt xong nhất định phải tìm người quen trên thị trấn ôn chuyện cũ.

Đợi tới thị trấn, Nhâm Tiểu Túc thấy vài lò mổ thịt, thịt mỡ được lưu dân mua, lại thấy mấy đứa nhỏ được người lớn cho kẹo, bỗng nhiên hắn cảm nhận được không khí ngày lễ đang tới gần.



Tại đất chết, dù bình thường người liều sống liều chết mới có thể miễn cưỡng sống nhưng trong những ngày lễ họ vẫn tận lực lo lắng cho đứa trẻ nhà mình thêm vài bộ quần áo mới hoặc vài cục kẹo, hay một chén sủi cảo chẳng hạn.

Thế giới từng bị hủy diệt nhưng không có nghĩa con người không được sống vui vẻ trên đất chết.

Từ trước tới nay, con người là giống loài ương ngạnh, cứng cỏi và biết mua vui trong bể khổ nhất.

Những lời tiên đoán sau thiên tai nói thế giới sẽ trở nên lạnh lùng và tàn khốc là hoàn toàn không hiểu gì về nhân loại.

Đương nhiên, ban đêm ở thị trấn cũng không quá an toàn, luôn có người không muốn làm chỉ muốn hưởng. Chỉ là điều này cũng không làm ảnh hưởng tới niềm vui của những người khác.

Lúc Nhâm Tiểu Túc đi tới ngã tư thị trấn liền thấy Nhan Lục Nguyên ngồi xổm ở đó như chờ ai đó. Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng thò đầu khỏi cửa xe chào hỏi:

- Lục Nguyên! Ngươi ngồi đó làm gì thế hả!

Nhan Lục Nguyên thấy Nhâm Tiểu Túc thì hai mắt sáng lên:

- Ca, rốt cuộc người cũng về. Ha ha, sáng nay có một con chim sẻ bay vào sân, ta cảm thấy nhất định ngươi sẽ tới thị trấn nên ngồi đây chờ ngươi đó.

Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy sự thật không phải thế. Chim sẻ cái gì mà chim sẻ, làm sao có sự trùng hợp như thế được.

Nhất định sau khi hắn rời đi, mỗi ngày Nhan Lục Nguyên đều ngồi đây đợi hắn. Cho nên hôm nay mới có sự trùng hợp này.

Nhâm Tiểu Túc mở cửa cho Nhan Lục Nguyên ngồi lên ghế phụ. Chỗ ngồi phụ trên xe tải rất rộng, ba người ngồi không có vấn đề gì.

Nhâm Tiểu Túc hỏi:

- Bây giờ các ngươi đang ở đâu?

Nhan Lục Nguyên mặt mày hớn hở:

- Chúng ta mua một phòng gạch gần miệng cống hàng rào. Hiện giờ mọi người đều ở đó. Phú Quý thúc đã mở lại tiệm tạp hóa, hắn nói hắn tìm ra cách vào hàng rào rồi, quan hệ của hắn với người quản lý thị trấn rất tốt.

- Lão Vương đúng là nhân tài.

Nhâm Tiểu Túc cảm thấy. Hắn đây là thật tâm tán dương Vương Phú Quý. Dù Vương Phú Quý đi tới đâu cũng có thể nhanh chóng móc nối quan hệ thật tốt, khiến đời sống sinh hoạt của họ trở nên tiện lợi hơn.