Khi Nhâm Tiểu Túc biết lão già kia là người được Lý thị phái tới điều tra vụ án thì cảnh giác lên nhiều. Bất quá hắn cũng không biểu lộ ra nhiều.
Nhâm Tiểu Túc ngồi bên đống lửa, một nam sinh đưa cho hắn cái điều gà được nướng chín.
Lão già kia vừa ăn vừa cười nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Hiện tại người trẻ tuổi không chịu chú ý ăn uống. Các ngươi phải tới tuổi của ta mới biết ăn được chính là phúc.
- Ngài nói rất đúng.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đối phương. Việc hắn bị tiêu chảy tận 6 giờ không hợp lẽ thường tí nào. Lúc trước hắn còn khen Trần Vô Địch có phản ứng nhanh nhạy, bây giờ mới biết là tự hắn “đa tình” a.
Trần Vô Địch nói hắn tiêu chảy 6 tiếng, có nghĩa lão già đã tới đây được ngần ấy thời gian.
Bất quá lão già cũng không hỏi hắn đi đâu. Cứ như âm thầm chấp nhận đáp án này, căn bản không muốn tìm hiểu thêm.
Nhâm Tiểu Túc không tin một người phụ trách việc điều tra lại bỏ qua vấn đề đơn giản thế này. Rõ ràng đối phương đang giả bộ hồ đồ mà thôi.
- Ngài điều tra vụ án lần này có manh mối gì chưa?
Nhâm Tiểu Túc điềm nhiên như không có gì mà hỏi.
- Nói là đến điều tra nhưng người Lý thị mất tích thì liên quan gì tới ta.
Lão già tủm tỉm cười:
- Ta lớn tới tuổi này còn bắt ta ra ngoài làm việc. Ngươi nhìn đi, như vậy là sao.
Nhâm Tiểu Túc dò xét đối phương:
- Năm nay ngài bao nhiêu tuổi?
- Bảy mươi ba.
Lão già cười nói:
- Còn chưa kịp giới thiệu. Chào các vị, ta là Hồ Thuyết.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cái tên này nghe thật cổ quái. Bất quá điều khiến Nhâm Tiểu Túc để ý là lão già này không phải họ Lý.
Ở nơi này, Nhâm Tiểu Túc đặc biệt để ý tới người họ Lý. Trừ Lý Thanh Chính là lang sơn Công Vương ra, cơ bản Nhâm Tiểu Túc chưa đụng phải người có chức vụ cao hơn trong tập đoàn.
- Sao ngài lại nhận vụ án này?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ.
- Ta cũng đâu muốn.
Hồ Thuyết gãi đầu cười nói:
- Nhưng Lý thị đã hạ lệnh, họ bảo ta không tới điều tra thì không phát lương. Ta chỉ có thể ứng phó qua loa thôi. Bất quá không ngờ trạm gác của các ngươi có nhiều đồ ăn dân dã thế này. Coi như ta có lời rồi.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đối phương không đơn giản như thế. Một lão già 73 tuổi dám chạy tới đây sao có thể là người bình thường?
Hơn nữa Lý thị có vấn đề lại để đối phương đảm nhiệm thì nhất định có nguyên nhân gì đó.
Vào lúc này, Hồ Thuyết đứng dậy vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo:
- Được rồi, đã ăn uống no đủ.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Hôm nay ngài đã tới mấy trạm gác?
Hồ Thuyết cười:
- Chỉ có trạm này thôi.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có lẽ đối phương đã phát hiện ra dấu vết gì nên mới trực tiếp chạy tới đây. Trong nháy mắt, Nhâm Tiểu Túc do dự có nên “giữ” đối phương lại không.
Đột nhiên Hồ Thuyết hỏi:
- À… phòng của ta ở đâu?
Câu hỏi này khiến mọi người câm nín. Đối phương còn đang muốn kiếm cớ giữ người lại, không ngờ đối phương trực tiếp không chịu đi.
Lý Thanh Chính cười cười chỉ căn phòng gần đó:
- Chúng ta đã quét dọn căn phòng này cho ngài.
Trạm gác có 7 phòng. Vốn có một phòng dư để trữ đồ, cũng chẳng có bao nhiêu thứ. Hiện tại Hồ Thuyết muốn ngủ lại, Lý Thanh Chính với tư cách là trưởng quan cũng muốn kéo chút quan hệ với lão nhân gia người ta.
Lưu dân đa phần đều có bản năng muốn lôi kéo quan hệ với người trong hàng rào, mong cuộc sống nhờ đó sẽ tốt hơn. Bọn họ rất tin vào chuyện này.
Bất quá điều này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi khó xử. Hắn quyết định quan sát thêm một thời gian, xác định lão già này tới đây có mục đích gì rồi tính tiếp cũng không muộn.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Hồ Thuyết đã tra ra được manh mối. Nhưng hắn không hiểu vì sao đối phương muốn ngủ lại đây chứ… không rời đi!
Sáng sớm hôm sau, lang vương đúng hẹn đưa một đống gà rừng tới. Đám gà rừng này chồng thành một đống trước cửa trạm gác.
Hồ Thuyết cũng không truy vấn cảnh tượng kỳ quái này. Dường như đối với lão già mà nói, chuyện này không có gì lạ lùng cả. Lão chỉ tán tưởng nơi này có nhiều thịt để ăn mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc quan sát biểu tình đối phương. Rõ ràng mọi người đều biết chuyện này không bình thường. Thế mà Hồ Thuyết không hỏi một câu, chỉ đứng ngoài sân đánh thái cực quyền, đánh xong thì bảo đám Lý Thanh Chính nấu cơm, còn bảo lão muốn ăn thịt.
Việc này khiến mọi người phải nướng thịt từ sáng sớm. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy cả người bị hun đầy mùi thịt nướng.
- Ngài không hỏi thứ này từ đâu mà tới à?
Nhâm Tiểu Túc vừa ăn thịt vừa hỏi.
Hồ Thuyết tủm tỉm cười:
- Có ăn là được rồi, còn quản đồ ăn từ đâu mà ra làm gì? Chẳng lẽ là sói đem tới chắc.
Nhâm Tiểu Túc nhất thời nghẹn lời. Càng ngày hắn càng không hiểu ý đồ của Hồ Thuyết.
Sáng sớm ngày thứ ba, Hồ Thuyết thức dậy lại đánh thái cực quyền, đánh xong thì kêu mọi người nấu cơm.
Chỉ khác ở chỗ, từ xa có một chiếc xe tải chạy tới. Nhưng lần này binh sĩ tới có chút đặc biệt, họ mang theo chăn nệm, ấm trà và không ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày. Sau đó thu thập phòng của Hồ Thuyết…
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc phát hiện, Hồ Thuyết tính ở đây một thời gian dài.
Lúc binh sĩ dọn dẹp phòng, Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ quan sát Hồ Thuyết có nói gì với binh sĩ không. Ví dụ ám chỉ đối phương mang người tới vây quét trạm gác. Kết quả lại chẳng có gì.
Ngược lại, lúc Hồ Thuyết báo cáo tình hình điều tra cho binh sĩ, lão già cũng không tránh đám Nhâm Tiểu Túc mà nói thẳng: Một trạm gác nhỏ ở gần đó bị sói tập kích, phát hiện máu và lông sói ở đó. Quân đội đặc biệt coi trọng chuyện này, ý định muốn tiêu diệt đàn sói trên núi.
Nhâm Tiểu Túc quan sát phản ứng Hồ Thuyết, chỉ thấy Hồ Thuyết cười nói:
- Đàn sói và vụ án của chúng ta không quan hệ gì với nhau. Ta không muốn dính vào chuyện này.
Từ đầu tới cuối, dường như đối phương không phát hiện ra gì từ sự xuất hiện kỳ lạ của gà rừng.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, Hồ Thuyết chỉ đang giả bộ hồ đồ mà thôi.
Vào lúc này, Lý Thanh Chính nhỏ giọng nói thầm với Nhâm Tiểu Túc:
- Dựa vào quan phục quan quân đem đồ tới cho lão già này suy đoán, hẳn hắn ta có cấp bậc đại tá!
Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ. Loại người có thể sai sử đại tá sẽ có cấp bậc gì trong quân đội?
Sau đó không còn ai tới trạm gác nữa. Hồ Thuyết ở nơi này đã được một tuần. Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, hẳn đối phương đang muốn ở chỗ của họ đón tết âm lịch…