Đệ Nhất Danh Sách

Chương 195




Lúc Nhan Lục Nguyên gọi Nhâm Tiểu Túc thì có thêm vài người chú ý tới bên này, họ quay đầu nhìn sang.

Kỳ thật nạn dân không hiểu vì sao đám Nhan Lục Nguyên có đủ xe đạp nhưng không dùng. Kết quả lại dẫn theo xe đạp đi bộ, bộ dáng chẳng chút hoảng hốt.

Bây giờ đám nạn dân mới ý thức được, thì ra họ đang đợi người.

Chỉ là trước khi tới đây, thiếu niên này ở đâu? Tóm lại không phải trốn ra từ hàng rào rồi. Chung quy bây giờ trong hàng rào toàn là vật thí nghiệm đáng sợ. Ai còn có thể đi ra từ trong đó? Họ là nhóm người cuối cùng chạy thoát.

Đột nhiên có một nữ sinh phát hiện mình nhận ra Nhâm Tiểu Túc. Đây chẳng phải người cố tình sa hố nàng hồi đi thi ư!

Nữ sinh này là Lê Mặc hồi sau lưng Nhâm Tiểu Túc. Thi xong nàng tới lớp Nhâm Tiểu Túc tính báo thù, kết quả chưa gặp được Nhâm Tiểu Túc đã đụng phải đám học sinh lớp 7 kia. Họ chặn nàng lại không cho nàng báo thù, còn nói thật ra là đang bảo vệ nàng!

Lúc này Lê Mặc ngồi trong đám nạn dân thấy Nhâm Tiểu Túc đi tới từ trong từng. Không biết vì sao Lê Mặc cảm thấy học sinh lớp 7 đó nói thật chứ không cố ý chọc tức nàng.

Nhâm Tiểu Túc đi qua đám người. Hắn biết có rất nhiều người nhìn mình, thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không để ý.

Hắn đi trong tuyết không biết bao lâu, xém chút nữa là lạc đường. Nếu không phải hắn có bản lĩnh sinh tồn nơi hoang dã thì rơi vào hoàn cảnh này chắc mù đường mất thôi.

Có thể tìm được đám Nhan Lục Nguyên đều dựa vào sự nhận biết phương hướng đầy mạnh mẽ của hắn!

Lúc trước hắn phản ứng chậm, bằng không đi quá giang đám Dương Tiểu Cận một đường thì chẳng có cái phiền toái này rồi.

Nhâm Tiểu Túc ngồi xuống bên đống lửa. Nhan Lục Nguyên lập tức rót nước nóng và cháo cho hắn:

- Ca, cứu được Nữ vương Nữ Nhi Quốc không?

Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:

- Nữ vương Nữ Nhi Quốc là ai?

Nhan Lục Nguyên vui cười hớn hở:

- Tiểu Cận tỷ tỷ đó.

Nhâm Tiểu Túc:

- ???

…Từ khi nào Dương Tiểu Cận trở thành Nữ vương Nữ Nhi Quốc rồi?! Nhâm Tiểu Túc nhìn Trần Vô Địch:

- Là ngươi kêu đúng không? Không có gì đừng nói lung tung.

Trần Vô Địch cười ngây ngô:

- Chỉ có sai tên thôi, đâu có sai ngoại hiệu.

Lúc này, Nhan Lục Nguyên nén cười kể chuyện Tử Hà cho Nhâm Tiểu Túc biết. Nhâm Tiểu Túc vui vẻ:

- Vô Địch, sau này còn tìm Tử Hà không?

Trần Vô Địch sững sờ:

- Tử Hà là ai?

- Đấy, bây giờ thì quên Tử Hà luôn rồi…



Nhâm Tiểu Túc cảm khái:

- Lại còn đổi bản gốc nữa, lúc trước ngươi còn một mực nói muốn tìm Tử Hà mà.

Trần Vô Địch chân thành:

- Sư phụ, ta bị bệnh thần kinh chứ không có ngu.

Nhâm Tiểu Túc sửng sốt nửa ngày trời cũng không thấy hai chuyện này có gì khác nhau…

Lúc này, bỗng nhiên có một bà lão dắt một đứa trẻ tới. Nhâm Tiểu Túc quay đầu liếc nhìn. Hắn nghĩ đối phương chỉ muốn tới sưởi ấm thôi, vì thế ngồi nhích ra chừa chỗ cho người ta.

Chung quy trời lạnh, đối phương còn là người già và trẻ nhỏ.

Kết quả bà lão đi tới, bỗng nói với Nhâm Tiểu Túc:

- Hẳn các ngươi phải chia đồ ăn cho người già và trẻ nhỏ chứ. Ta quan sát các ngươi thật lâu, kết quả một đám thanh niên chả có chút kính trên nhường dưới gì cả. Cha mẹ các ngươi dạy các ngươi thế nào vậy hả?

Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt. Nói thật, hắn không ngờ sẽ có chuyện này. Trước kia trên thị trấn chưa có ai bảo phải kính trên nhường dưới cả. Chung quy thì lưu dân không có loại đức tính tốt đẹp này.

Cho nên, hắn cũng không nghĩ tới sẽ có người lời lẽ thẳng thừng hùng hổ bảo họ phải chia đồ ăn cho người già và trẻ em.

Lúc này, trời càng thêm lạnh. Một bà lão dẫn theo đứa cháu trai nhỏ thật sự rất khó khăn. Nếu như bà lão này muốn họ giúp một chút thức ăn, Nhâm Tiểu Túc sẽ cho. Có điều đối phương nói như thế khiến Nhâm Tiểu Túc cảm thấy khá khó chịu.

Nói thật, hắn nghĩ mãi không rõ người như vầy làm cách nào mà trốn được khỏi hàng rào.

Đột nhiên, đứa bé chỉ vào vòng kim cô trên đầu Trần Vô Địch:

- Bà nội, con muốn.

Nhan Lục Nguyên ranh mãnh nói:

- Cái đó không lấy được.

- Mặc kệ, con muốn.

Đứa bé tùy hứng hô.

Bà lão nhìn Trần Vô Địch:

- Ngươi tháo cài đầu cho cháu trai ta chơi một chút đi. Trai tráng thanh niên mang cài tóc làm gì?

Nhâm Tiểu Túc nghe thế như bị chọc cười. Lúc này, một đại tỷ ngồi bên cạnh nói:

- Các ngươi lớn như vậy sao không hiểu chuyện, để đứa bé chơi một chút có sao đâu.

Nói xong, đại tỷ tháo kẹp tóc trên đầu mình cho đứa bé:

- Này, dì cho con kẹp tóc chơi đó.

Kết quả đứa bé ném kẹp tóc xuống đất, khóc rống lên:

- Con không muốn cái này, con muốn cái kia.

Nhâm Tiểu Túc bỏ thêm hai que củi vào trong đống lửa:



- Thừa dịp ta còn nhịn được, tốt nhất các ngươi đi cho nhanh. Ở thế đạo này còn dám vênh mặt hất hàm sai khiến người khác. Ta cảm thấy khả năng cao các ngươi không tới được hàng rào đâu.

Bà lão xụ mặt:

- Ta là người nhà Lý thị. Tuy hàng rào không còn nhưng rất nhanh quân đội Lý thị sẽ tới cứu viện. Ngươi đừng có vô pháp vô thiên.

- Cút.

Nhâm Tiểu Túc bĩnh tĩnh nói.

Đứa nhỏ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Nhâm Tiểu Túc thì bỗng nhiên sợ hãi. Nó trốn sau lưng bà lão:

- Bà nội, chúng ta đi thôi. Con sợ.

Dứt lời, đứa trẻ kéo bà lão đi vào trong đám người, phảng phất như muốn cách Nhâm Tiểu Túc càng xa càng tốt. Chỉ là bà lão rời đi nhưng vẫn không quên nói những lời dơ bẩn.

Trần Vô Địch nghi ngờ nói:

- Sư phụ, sao loại người này có thể tồn tại trên đời nhỉ?

Rõ ràng họ không đúng. Vậy mà hết lần này tới lần khác lý lẽ hùng hồn, dựa vào một câu kính trên nhường dưới mà cậy già lên mặt.

Nhâm Tiểu Túc thở dài:

- Vô Địch, ta biết ngươi muốn làm anh hùng bảo vệ chính nghĩa. Nhưng nếu ngươi cảm thấy trên đời ai cũng là người tốt thì nhất định ngươi chưa gặp được nhiều người.

- Ca, bây giờ chúng ta đi đâu?

Nhan Lục Nguyên nói:

- Hướng bắc là địa bàn của Khánh thị. E rằng đám nạn dân này không biết họ đang đi đâu. Dù viện quân Lý thị có tới, họ cũng chẳng gặp được.

Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút:

- Chúng ta tới hàng rào 88.

- Hàng rào 88?

Nhan Lục Nguyên sững sờ một chút:

- Là địa bàn của ai? Sao chúng ta phải tới đó?

Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút:

- À, bên đó ta có người quen. Đi tới hàng rào 88 dễ làm chứng minh thư hơn, cũng dễ cho ngươi đi học.

Sau cuộc nói chuyện của Khánh Chẩn, Dương Tiểu Cận và La Lam, Nhâm Tiểu Túc càng muốn thông qua học tập để nhìn thấy bộ dạng của thế giới này. Ngược lại hắn muôn tới hàng rào 88 cũng không hẳn là để đi học. Hắn nghe Dương Tiểu Cận nói, hàng rào 88 có một thư viện rất lớn.

- Đi, nghe ngươi.

Nhan Lục Nguyên nói:

- Bất quá hàng rào 88 ở đâu?

Câu nói này như sét đánh giữa trời quang với Nhâm Tiểu Túc. Đúng thế, hàng rào 88 ở đâu?!