- Lỡ tay a lỡ tay.
Nhâm Tiểu Túc cười giải thích:
- Vị y tá này là ngày đầu làm việc nên chưa rõ quy trình lắm. Chúng ta khâu tiếp nha. Nhanh, Tiểu Ngọc Tỷ, ngươi cứ xem như đang may đồ là được.
Tiểu Ngọc Tỷ cũng không phải người sợ máu, người ở thị trấn này có ai chưa từng nhìn thấy cảnh sinh tử, một chút vết thương nhỏ này tính là gì? Hơn nữa nàng cũng rất thích việc mình đang làm, cũng không phải nàng thích máy, mà là nàng muốn trở thành một người có ích.
Sống ở thị trấn khó khăn khốn khổ, mỗi người đều phải có việc làm, nếu là người vô dụng thì sớm muộn gì ngươi cũng bị vứt bỏ. Đây là quy tắc sống với tập thể cơ bản mà ai cũng biết.
Tiểu Ngọc Tỷ không biết Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên có thể vứt bỏ vì nàng vô dụng không, thế nhưng nàng lại thể hết ăn lại nằm được.
Nghe Nhâm Tiểu Túc nói may như may vá thì nội tâm có chút thả lỏng, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hơn.
Với cả Nhâm Tiểu Túc luôn giữ chặt tay người nọ, giúp nàng dễ dàng thao tác.
Thời điểm khâu vết thương sắp xong, Tiểu Ngọc Tỷ nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Khâu vết thương và khâu quần áo có chút không giống nhau nha. Lúc may y phục không được để máu vấy lên quần áo. Nhưng khâu vết thương phải khâu ngược lại, giấu chỉ vào trong, bằng không sẽ để rất khó nhìn.
Lúc này ba bệnh nhân ngũ vị tạp trần, Tiểu Ngọc Tỷ càng nói họ lại càng sợ…
Đợi đến khi khâu xong, Nhâm Tiểu Túc lấy bình sứ nhỏ ra thoa lên vết thương của bệnh nhân đầu tiên:
- Thuốc này của ta là bảo bối đó, ta cũng không thu nhiều tiền của ngươi, đồng giá 600 đồng như phòng khám bệnh thôi. Giá tiền này tiện nghi cho các ngươi rồi.
Một cái áo bông cũng khoảng 600 đồng, tiền lương một tháng của những công nhân này từ 2200 đến 2800. Có thể nói 600 đồng này không quá nhiều với họ, ai bảo vật tư thiếu thốn làm gì? Quý nhân bên trong hàng rào kia luôn nghĩ bào hết tiền của họ để họ có thể tiếp tục làm việc cho những người đó. Mà những công nhân này không thể rời khỏi đây, vì họ sống không nổi tại nơi hoang dã. Đám quý nhân đó cũng dựa vào điểm này mà bắt chẹt họ.
Trong mắt nhóm quý nhân, họ sẽ không thu phí bảo hộ của lưu dân, vì họ thấy loại thủ đoạn thu tiền bảo hộ này quá thấp.
Sở dĩ trước đó Nhâm Tiểu Túc không tới mỏ than sống là vì hắn biết mỗi tháng chỉ cần bắt được ba con chim sẻ là đủ sống rồi, dù không bắt tới ba con thì buộc chặt lưng quần vẫn có thể sống như cũ.
Đây là một sinh tồn dị dạng do hoàn cảnh mà thành, lúc đầu đâu phải không ai kháng cự, thế nhưng kết quả thế nào?
…
Nhâm Tiểu Túc nói không sai, ba hán tử đều cần đủ khả năng chi trả số tiền này. Hán tử được bôi hắc dược xong thì không đau nữa, hắn bỏ tiền mua dược hoàn toàn cam tâm tình nguyện, tới phòng khám bệnh trong thị trấn cũng là giá này thôi.
Sau khi chữa thương xong, lúc người bệnh đầu tiên rời đi Nhâm Tiểu Túc hòa ái nói:
- Trị thương xong rồi, chẳng lẽ các người không nên nói tiếng cám ơn à?
Người đàn ông kia run run vội vàng quay đầu nói:
- Cảm ơn!
Nhâm Tiểu Túc thỏa mã gật đầu, thế nhưng cung điện trong đầu hắn lại không phát ra thông báo tăng thêm cảm tạ tệ!
Nhâm Tiểu Túc trầm tư nói:
- Hiện tại quan hệ thầy thuốc và bệnh nhân kém dữ vậy sao?!
Ta đặc biệt chữa thương cho ngươi thật tốt, ngay cả tiếng cảm ơn ngươi nói cũng chẳng thành tâm?!
Ngay sau đó Nhâm Tiểu Túc lại nghe được âm thanh nhắc nhở rằng nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành:
- Nhiệm vụ hoàn thành, thương 1 điểm lực lượng.
Nhiệm vụ cứu chữa một người cũng hoàn thành. Không ngờ phần thưởng lần này là cộng một điểm lực lượng, đây là thứ Nhâm Tiểu Túc cần nhất hiện tại. Chung quy thì nắm đấm ai cứng hơn, người đó liền có tư cách lên tiếng.
Thanh âm bên trong cung điện lần nữa vang lên:
“Nhiệm vụ cứu chữa ba bệnh nhân.”
Ồ, lần này là nhiệm vụ liên hoàn, sau cái đầu tiên thì độ khó cao hơn rồi. Bất quá chẳng phải có sẵn rồi sao!
Phần thưởng lần sau sẽ là cộng thêm 1 điểm lực lượng chứ, như vậy hắn sẽ sớm thành người cơ bắp cuồn cuộn thôi.
Kỳ thật như vậy cũng không quá tốt, dưới tình huống lực lượng tăng cao, tốc độ sẽ giảm xuống, ma sát từ cơ bắp lại tăng, khả năng tăng tốc đại giảm.
Hiện giờ lực lực cơ bắp của Nhâm Tiểu Túc tốt hơn người bình thường khá nhiều. Nhâm Tiểu Túc cố gắng để ý một chút, vì giờ là cuối mùa thu nên quần áo mặc khá kín, mọi người sẽ không phát hiện sự phát triển bất thường về hình thể của hắn.
Trong lúc Nhâm Tiểu Túc đang phân tâm suy nghĩ thì một bệnh nhân thừa dịp bỏ chạy ra ngoài. Tiểu Ngọc Tỷ lập tức nhắc nhở Nhâm Tiểu Túc:
- Người bệnh chạy rồi kìa.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Không sao, hắn bị thương nên chạy không xa đâu. Đợi hắn chạy mệt ta lại bắt về.
Tiểu Ngọc Tỷ:
- …
Bệnh nhân còn lại:
- …
Thời điểm Nhâm Tiểu Túc ra ngoài bắt bệnh nhân, Tiểu Ngọc Tỷ ôn nhu nói với bệnh nhân còn lại:
- Ngươi cũng muốn chạy? Ngươi muốn thì chạy đi, chờ ngươi bị bắt về ta sẽ khâu thêm cho ngươi vài mũi.
- Không chạy.
Ánh mắt bệnh nhân kia khép hờ, vẻ mặt dứt khoát:
- Khâu lại đi.
Lần này Nhâm Tiểu Túc khiêng bệnh nhân về không còn mất nhiều sức như trước, hắn chỉ cần dùng một tay lôi đi là xong. Chỉ có bệnh nhân là tuyệt vọng ngút ngàn.
Quá trình trị thương tiếp theo không có gì đặc biệt, Nhâm Tiểu Túc một tay ấn một tay đè, chẳng ai dám động đậy gì nữa.
Lúc này nội tâm hai hán tử kỳ thật có chút kinh ngạc, vì họ không ngờ thể lực Nhâm Tiểu Túc tốt như vậy, có thể khống chế được bọn họ.
Việc này cần phải khỏe bao nhiêu mới làm được chứ? Dù họ có bị thương cũng không yếu đến thế, vừa rồi còn có thể giãy dụa chạy đi mà!
Hơn nữa, mấy chốt ở chỗ về sao Nhâm Tiểu Túc muốn “mời” ai về chữa bệnh thì còn ai chạy trốn cho nổi…
“Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng 1 điểm nhanh nhẹn.”
“Nhiệm vụ cứu chữa 10 người bệnh.
Nhâm Tiểu Túc nghe được âm thanh này thì lập tức sửng sốt, vì hắn cảm nhận được cơ bắp nhấp nhô của mình nhỏ đi một chút.
Hẳn tăng thuộc tính nhanh nhẹn là phương pháp đề cao cường độ sợi cơ. Do đó lực lượng không giảm xuống nhưng thể lực và tốc độ vẫn tăng lên.
Nhâm Tiểu Túc nghe được cái thanh âm này thời điểm lập tức sửng sốt, bởi vì hắn cảm nhận được chính mình vừa mới khua lên tới cơ bắp lại nhất thời móp hạ xuống một mảng lớn. Vì thế, Nhâm Tiểu Túc căn bản không cần sợ bản thân sẽ biến thành một kẻ cơ bắp cuồn cuộn a.
Nếu nói trước kia cường độ sợi cơ của Nhâm Tiểu Túc là một cây mộc côn thì hiện tại là một cây côn sắt.
Đúng thế, như vậy mới hợp lý chứ, chỉ đề cao chất lượng mà bỏ qua số lượng thì bỏ mọe rồi!
Hơn nữa, có phải năng lực kháng đòn của hắn cũng sẽ tăng cao không?
Nhâm Tiểu Túc nhìn người bệnh có ý đồ bỏ chạy lúc trước nói:
- Hiện tại bôi thuốc lên, vết thương của ngươi sẽ tốt rồi, chớp mắt là không đau nữa, sau này cũng không sợ nhiễm trùng. Ta nghĩ mãi mà không rõ, tại sao ngươi phải chạy?
Người bệnh ngập ngừng nửa ngày:
- Ta không đủ tiền…
Lúc này Nhâm Tiểu Túc cảm thấy ê hết cả răng, vô cùng đau đớn nói:
- Vậy sao ngươi không chạy nhanh hơn hả!