Tiếng nổ mạnh vẫn thỉnh thoảng vang lên. Có điều âm thanh đã dần nhỏ đi. Lúc Nhâm Tiểu Túc chạy đi, không ít cư dân bước ra khỏi nhà. Mọi người tụ họp muốn xem là chuyện gì xảy ra.
Có người nói nhà xưởng xảy ra hỏa hoạn, trong nhà xưởng có không ít đồ vật rất dễ phát nổ.
Có điều Nhâm Tiểu Túc cảm thấy việc này không đơn giả như thế. Nhất là trong giai đoạn khẩn trương này. Phải biết hiện giờ hàng rào 109 tụ tập rất nhiều phần tử nguy hiểm.
Nhâm Tiểu Túc đứng trước tòa cao ốc kia, thấy được bảng hiện là ngân hàng của Lý thị. Bất quá Nhâm Tiểu Túc không để ý, trực tiếp leo lên sân thượng tòa nhà từ bên ngoài.
Có điều Nhâm Tiểu Túc vừa leo tới sân thượng, chuẩn bị nhảy vào thì một họng súng tối om đặt trên ót hắn. Nhâm Tiểu Túc sửng sốt nghĩ, không ngờ trên này lại có người!
Nhâm Tiểu Túc giương mắt nhìn, đối phương là cô nàng đội mũ lưỡi trai mà Nhâm Tiểu Túc biết…
Dường như Dương Tiểu Cận cũng không ngờ Nhâm Tiểu Túc sẽ tới đây. Không thể không nói, nàng cảm giác được hai người ăn ý một cách kỳ quái. Ngay cả chuyện chọn nơi cao để quan sát cũng trùng hợp kinh người.
Bất quá, bây giờ Dương Tiểu Cận tuyệt đối chiếm quyền chủ động. Nàng cười nói:
- Ngươi tới đây làm gì?
- Mọi người đều bị âm thanh phát nổ hấp dẫn mà…
Nhâm Tiểu Túc trấn định.
Hiện tại hắn có thể khẳng định bom nổ không liên quan Dương Tiểu Cận. Chung quy nơi này cách chỗ phát nổ khác xa.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc có ý đồ né tránh họng súng của Dương Tiểu Cận. Có điều hắn biết rõ, lấy kỹ xảo sử dụng súng của Dương Tiểu Cận mà nói. Căn bản hắn không có nửa phần cơ hội.
Dương Tiểu Cận mỉm cười:
- Ta hỏi ngươi lần nữa, rốt cuộc chủy thủ của ngươi, hay của ta?
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc đáp:
- Ta.
Dương Tiểu Cận:
- …
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc không ngờ Dương Tiểu Cận lại nhớ nhung chủy thủ tới thế. Dương Tiểu Cận cũng không ngờ thời điểm này Nhâm Tiểu Túc vẫn không chịu bỏ chủy thủ!
- Lên đây đi.
Dương Tiểu Cận lạnh mặt thu hồi súng. Nàng cũng biết bây giờ đụng độ với Nhâm Tiểu Túc là không biết. Nàng lấy súng ra chỉ muốn hù dọa Nhâm Tiểu Túc mà thôi. Dương Tiểu Cận sẽ không thật sự nổ súng.
Nhâm Tiểu Túc leo lên sân thượng vỗ vỗ bụi bặm trên người:
- Chuyện gì lại có động tĩnh lớn như thế?
- Hỏa Chủng chơi đùa với lửa.
Dương Tiểu Cận giải thích:
- Một siêu phàm giả đi bán huyết dịch. Hắn cho rằng Hỏa Chủng là công ty từ thiện thật. Kết quả Hỏa Chủng vừa gặp đã động thủ, muốn trực tiếp bắt lấy hắn nhưng thất thủ.
- Cho nên Hỏa Chủng đang dùng tiền thù lao để câu cá.
Nhâm Tiểu Túc cảm thán.
May mà hắn không đi bán huyết dịch, cũng đã cản Trần Vô Địch rồi:
- Bất quá sao Hỏa Chủng lại thất thủ?
Một công ty lớn như thế, nếu không chuẩn bị tốt làm sao dám câu siêu phàm giả?
- Lần đầu tiên thì thành công. Họ đánh thuốc mê siêu phàm giả. Có điều họ không ngờ siêu phàm giả này còn có đồng bạn.
Dương Tiểu Cận giải thích:
- Hẳn hai siêu phàm giả này đã sớm biết nhau và có ước định. Nếu một tới Hỏa Chủng mà gặp chuyện không may, người khác sẽ xuất thủ cứu giúp, xem như một đồng minh nhỏ.
Việc này Nhâm Tiểu Túc đã hiểu, thì ra siêu phàm giả đi bán huyết dịch đã có chuẩn bị. Nhâm Tiểu Túc hớn hở cười nói:
- Hỏa Chủng thất thủ, đây không phải cơ hội tốt để tấn công họ à…
- Không nên xem thường Hỏa Chủng.
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
- Tổ tác chiến Rạng Sáng của họ cực kỳ cường hãn. Dù chỉ có năm người mà thôi. Sở dĩ hai siêu phàm giả kia có thể sống tới giờ đều vì La mập mạp của Khánh thị giở trò quỷ.
- La Lam?
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc:
- Hắn gây khó dễ cho Hỏa Chủng để làm chi?
- Năm trước Khánh Chẩn lùng bắt hơn 100 thành viên của Hỏa Chủng.
Dương Tiểu Cận nói:
- Hiện giờ Hỏa Chủng và Khánh thị đã sớm kết tử thù, không chết không thôi.
Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc có phần mơ hồ:
- Khánh Chẩn làm sao để gây khó dễ cho Hỏa Chủng?
- Vì Hỏa Chủng dùng biện pháp này để câu cá nên đã bắt một thủ hạ đang nghỉ ngơi của Khánh Chẩn. Hành động đó cực kỳ thành công cũng càng thêm bí mật. Khánh Chẩn phát hiện khi Hỏa Chủng đã rút lui.
Dương Tiểu Cận giải thích:
- Bất quá Khánh Chẩn đã cứu người kia về, sau đó bố trí mai phục với Hỏa Chủng.
Nhâm Tiểu Túc:
- ….
Quan hệ này đặc biệt bừa bãi và lộn xộn. Thì ra đấu tranh giữa tập đoàn lại kịch liệt như thế.
Nhâm Tiểu Túc nhịn không được mà hỏi:
- Vậy vì sao các ngươi phải giết Khánh Chẩn. Rõ ràng hai bên đều cùng đối phó Hỏa Chủng mà. Chẳng phải địch nhân của địch nhân là bạn ư?
Dương Tiểu Cận liếc Nhâm Tiểu Túc:
- Địch nhân là địch nhân. Chúng ta không chơi trò cấu kết kia.
Giờ khắc này, đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm thấy tổ chức của Dương Tiểu Cận có mục tiêu vô cùng rõ ràng và nguyên tác. Chỉ cần đụng phải lợi ích của họ. E rằng đều nằm trong danh sách đen của họ
- Ngạc nhiên lắm đúng không?
Súng ngắm to lớn hiện ra trong tay Dương Tiểu Cận, mặt nàng đặt kế bên nòng súng. Ánh mắt thông qua thấu kính nhắm về nơi xa:
- Hỏa Chủng và Khánh Chẩn đều có ý đồ nắm giữa thứ họ không cách nào kiểm soát được. Dù họ thành công hay thất bị, đó đều là tai họa.
Nhâm Tiểu Túc hiểu. Nguyên lai mục đích của tổ chức Dương Tiểu Cận là bảo vệ hòa bình.
Hắn tin mới là lạ. Nhâm Tiểu Túc không tin trên thế giới này có người vô tư như thế.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc thấy vô số người trong đội Chiến Bộ của Lý thị đang tới hiện trường. Họ nhanh chóng phong tỏa đường tới nơi đó. Treo lên khung che, từng nhánh võ tranh đầy đủ đi tới nơi trung tâm vụ nổ, động tác cực kỳ cẩn thận.
Mà tầng thượng Dương Tiểu Cận lựa chọn lại vừa vặn ở vòng ngoài của khu vực phong tỏa. Nhâm Tiểu Túc biết vận khí mình may mắn. Có điều Dương Tiểu Cận thì không, hẳn nàng hiểu rõ tác phong làm việc của đội Chiến Bộ Lý thị nên mới chọn chỗ này.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Lý thị có hơi chậm a. Dù sao hàng rào 109 này cũng là sân nhà của họ mà.
- Hiện tại họ có thứ quan trọng cần bảo vệ.
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói:
- Nếu không phải chuyện uy hiếp thức kia, họ sẽ không để ý. Im lặng!
Nói xong, hô hấp Dương Tiểu Cận trở nên nhẹ hơn. Nhâm Tiểu Túc nhìn theo hướng của họng súng. Điều khiến hắn ngạc nhiên là, một cửa cống ngầm trong vòng vây phong tỏa của Lý thị được đẩy ra. Người đầu tiện leo ra lại là La Lam!
Chỉ thấy La béo thở hồng hộc, sau lưng hắn là đám Đường Chu. Trên vai Đường Chu đang khiêng một người hôn mê bất tỉnh. Phương hướng họ chạy tới là một cỗ xe ven đường. Nhìn bộ dáng hẳn là đang chuẩn bị chạy trốn.