Hiện giờ, Dương Tiểu Cận tới hàng rào 109, Khánh thị cũng tới, công ty Hỏa Chủng càng thêm trắng trợn thu mua huyết dịch của siêu phàm giả. Những việc này khiến hắn quên mất đây là hàng rào mà Lý thị quản lý.
Nhâm Tiểu Túc có chút tò mò, đến cùng là vật gì đã hấp dẫn họ tới đây? Tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?
Cho tới bây giờ, Nhâm Tiểu Túc mới chỉ gặp qua người quản lý hàng rào là Lục Xa, chưa từng thấy người của Lý thị. Chẳng lẽ Lý thị không biết những chuyện này, không có khả năng.
Vậy vì sao Lý thị lại không quản những chuyện này. Nhiều thế lực hội tụ lại giữ quan hệ hữu nghị khiến chủ nhà như Lý thị lại có chút thất thế.
Vào lúc này, khi tàu điện tới trường, bỗng nhiên có âm thanh vang lên:
- Còn nửa năm nữa là tới cuộc thi, không biết chúng ta có thi đậu đại học không.
- Ha ha, dù sao ta cũng không thi.
Một đệ tử mặc đồng phục bê bối nói. Đồng phục của hắn lê thê lết thết, tóc rất dài. Vừa nói chuyện hắn vừa vuốt mái tóc dài của mình:
- Cha ta nói, đợi ta tốt nghiệp trung học sẽ cho ta tới nhà xưởng làm, trước làm nhân viên cơ bản rồi từ từ đi lên.
- Nhà xưởng nhà ngươi kinh doanh cái gì?
Có người hiếu kỳ nói.
Đệ tử tóc dài cười đáp:
- Sản xuất quần áo. Quần áo xuất ra bên ngoài có 10% là của nhà ta gia công. Rất nhiều loại còn vận chuyển tới hàng rào khác để bán nữa.
- Lợi hại thế.
Một học sinh sợ hãi than:
- Bất quá bây giờ bên ngoài hàng rào không còn an toàn nữa. Quần áo nhà ngươi còn có thể vận chuyển ra ngoài không?
- Bên ngoài không an toàn là thật. Cha ta bảo sắp tới không vận chuyển ra ngoài được.
Nhâm Tiểu Túc nhìn họ. Trương Cảnh Lâm từng nói, những nhà máy khiến môi trường ô nhiễm đều được đặt bên ngoài hàng rào. Nhà máy không ô nhiễm được đặt một phần trong đó. Đương nhiên, đây cũng không phải tuyệt đối.
Đôi khi hắn cũng nghi hoặc. Hàng rào như miếng mút hút máu lưu dân ở bên ngoài. Ở ngoài nước sôi lửa bỏng bao nhiêu thì trong đây thái bình bấy nhiêu.
Lưu dân bên ngoài chỉ có thể làm ra những nguyên liệu cơ bản, những bước gia công sau sẽ được tiến hành trong hàng rào. Điều này có nghĩa là, lưu dân muốn mua thứ gì cũng phải mua đồ từ trong hàng rào.
Bởi vậy, tiền lưu dân kiếm được cuối cùng cũng trở vào trong tay hàng rào. Đối với những ông lớn của tập đoàn mà nói, đây chỉ là một trò chơi đơn giản mà thôi.
Trên thực tế, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy rất nhiều người trong hàng rào không có giá trị quan trọng như vậy. Sao tập đoàn phải nuôi nhiều người như thế.
Có điều khác với tưởng tượng của Nhâm Tiểu Túc. Kỳ thật những người này từ khi hàng rào xây dựng đã ở trong hàng rào, mà tập đoàn thì không có từ ban đầu.
Khi tập đoàn phát triển và tiến hành nắm quyền thì quần thể trong hàng rào đã hình thành một phương thức sinh tồn vững chắc và đặc biệt của chính họ. Dù tập đoàn có cải biến cũng phải tổn thương tới “gân cốt”.
Đại bộ phận người trong hàng rào khác với lưu dân ở chỗ. Họ sinh ra trong hàng rào, vừa sinh đã ở vạch chiến thắng, không còn nguyên nhân khác.
Xem ra đám học sinh này là phú nhị đại a. Trước kia Vương Đại Long cũng là phú nhị đại trong hàng rào. Kết quả hiện tại Vương Đại Long chênh lệch xa với người ta…
Lúc này, một tiểu tỷ tỷ phát hiện Vương Đại Long đang nhìn mình với ánh mắt si mê nên quay lại nhìn hắn. Có điều Vương Đại Long không nhìn sang chỗ khác mà vẫn một lòng nhìn chằm chằm tiểu tỷ tỷ…
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc nghe những học sinh kia chuyển chủ đề:
- Các ngươi biết ở lớp 2 cấp ba có học sinh chuyển trường chưa?
- Ngươi nói cô bé đó?
Những nam sinh khác hứng thú hơn:
- Hôm trước ta từng gặp từ xa, nghe nói tới từ trường trung học khác.
- Bất quá nàng vẫn luôn đội mũ lưỡi trai nên không nhìn rõ mặt.
Nữ sinh có thể khiến nam sinh thảo luận nhất định phải ưu tú tới mức độ nào đó.
Khi Nhâm Tiểu Túc nghe tới đó, bỗng nhiên hắn có cảm giác kỳ quái…
Lúc này, tài xế hô:
- Đến trường số 13 rồi!
Nhâm Tiểu Túc dẫn theo Nhan Lục Nguyên và Vương Đại Long xuống tàu điện.
Trường cách nơi họ sống từng 4 dãy nhà, Nhâm Tiểu Túc đang suy tư sau này có nên đi bộ tới trường không.
Có điều đột nhiên Nhan Lục Nguyên phát hiện Nhâm Tiểu Túc có chút cứng nhắc. Nhan Lục Nguyên nhìn theo ánh mắt của Nhâm Tiểu Túc thì thấy một cô nàng đội mũ lưỡi trai.
Lúc ngồi trên xe Nhâm Tiểu Túc đã đoán sơ rồi, có điều hắn không ngờ lại gặp được Dương Tiểu Cận ở đây!
Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận cũng không có ý định ôn chuyện cũ. Đồng thời đưa tay sang bên hông là động tác muốn rút súng. Sau đó hai người đồng thời nhớ họ đang ở trường họ…
Kỳ thật, Nhâm Tiểu Túc không mang súng ở thắt lưng mà giữ trong không gian của cung điện.
Nhan Lục Nguyên khó hiểu, không phải cô nàng đội mũ lưỡi trai là người bên cạnh minh tinh Lạc Hinh Vũ à. Sao cô ta lại ở đây, hơn nữa còn khiến Nhâm Tiểu Túc khẩn trương như vậy?
Giờ khắc này, tâm niệm Nhâm Tiểu Túc thay đổi thật nhanh. Hắn nhìn Dương Tiểu Cận có chút ngoài ý muốn, thậm chí hắn cảm thấy cô nàng còn muốn giết mình diệt khẩu nữa…
Đại khái Nhâm Tiểu Túc có thể đoán được vì sao Dương Tiểu Cận có phản ứng này. Rất rõ ràng, Dương Tiểu Cận chính là học sinh chuyển trường trong miệng đám người khi nãy.
Sau khi cô nàng quay về từ Cảnh Sơn đã tới thẳng hàng rào 109. Hơn nữa còn được tiến vào hàng rào.
Việc đi vào hàng rào có khả năng là do Lạc Hinh Vũ dùng năng lực siêu phàm giải quyết. Có năng lực siêu phàm cũng không thể làm thủ tục nhập học dễ dàng như thế chứ?! Làm gì có ai có siêu năng lực như thế!
Cho nên có thể nói, tổ chức của Dương Tiểu Cận nhất định cũng hoạt động tại hàng rào 109. Như thế mới giúp Dương Tiểu Cận nhập học được. Nói không chừng nếu hắn tra được thủ tục nhập học của Dương Tiểu Cận sẽ biết tổ chức đứng sau nàng làm ai.
Tuy hai người họ từng là đồng đội, hơn nữa còn có thời gian ngắn là đồng minh. Nhưng họ cũng không thân cận đến vậy. Dương Tiểu Cận vì bảo vệ bản thân và tổ chức, làm ra hành động như thế cũng rất bình thường.
Nhâm Tiểu Túc có chút bất đắc dĩ. Hắn cũng không ngờ mình lại gặp được cô nương này ở đây. E rằng cô nàng vẫn chưa biết hắn đã nhận ra nàng là người nhét tờ giấy vào khe cửa.
Hai người giằng co ở trước cổng trường. Không ít học sinh qua lại đều kinh ngạc nhìn họ. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy đây không phải cách tốt, vì thế dẫn đầu làm động tác giảng hòa.
Hắn chậm rãi rút tay từ hông về, ra hiệu bản thân không có súng. Dương Tiểu Cận cũng bình tĩnh nhìn Nhâm Tiểu Túc, có điều vẫn không buông tay xuống. Nhâm Tiểu Túc liếc mắt thấy không còn ai xung quanh thì có ý đồ làm hòa, lên tiếng:
- Trả chủy thủ lại cho ta.
Dương Tiểu Cận nhíu mày. Nói thật, nàng không ngờ Nhâm Tiểu Túc lại nói thế…
Lúc này, có vài học sinh đi tới, họ thấy Dương Tiểu Cận thì chào hỏi:
- Ồ, sao ngươi lại đứng đây?
Dương Tiểu Cận bình tĩnh chỉ vào Nhâm Tiểu Túc:
- Hắn muốn cướp đồ của ta.
Nhâm Tiểu Túc:
- Meo méo mèo meo??!!