Đệ Nhất Danh Sách

Chương 117




Nhìn những nữ nhân kia đem củi về. Nhâm Tiểu Túc không khỏi cảm khái nữ nhân sinh tồn ở nơi này quả thật có phần khó khăn.

Lúc này, Nhâm Tiểu Túc nghe được âm thanh ngáy ngủ phát ra ở bên cạnh. Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại đã thấy Trần Vô Địch ăn no xong lăn ra ngủ.

Trên đường chạy trốn, Trần Vô Địch một mình che chở hơn 10 người thoát thân, đoán chừng cũng mệt chết rồi.

Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm giác thế giới này có chút châm chọc. Trong mấy ngàn người lại có một kẻ đàn Vương Tòng Dương và nữ nhân Khương Vô nguyện ý làm người tốt. Những người khác tự cho là thông minh chỉ muốn bảo vệ bản thân, ngay cả Nhâm Tiểu Túc cũng vậy.

Có điều Nhâm Tiểu Túc không thấy xấu hổ vì điều đó, từ trước đến giờ hắn chưa từng muốn làm người tốt.

- Ca, ngươi ngủ một lát đi.

Nhan Lục Nguyên nhìn Nhâm Tiểu Túc, tay lại thêm củi vào lửa:

- Ta và Phú Quý thúc canh ca đầu.

- Đúng, bây giờ ta có súng rồi.

Vương Phú Quý cười nói, hắn giữ súng trong ngực, tựa hồ cầm súng khiến hắn có cảm giác an toàn hơn.

Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút:

- Vậy ta đi ngủ trước. Lục Nguyên, ngươi dạy lão Vương cách dùng súng đi.

Vương Nhất Hằng bị đánh một gậy vào eo nay đã không động đậy gì. Không chỉ xương sống của hắn bị gãy mà lục phủ ngũ tạng cũng vỡ nát không ít. Dưới tình huống này còn ai có thể sống tiếp nữa.

Nửa đêm, Nhâm Tiểu Túc mở mắt ra liền thấy Trần Vô Địch không biết đã tỉnh từ lúc nào, đối phương hai mắt sáng người nhìn chằm chằm mình.

Nhan Lục Nguyên và lão Vương phụ trách gác đêm không ngủ. Lão Vương đề phòng bên ngoài, còn Nhan Lục Nguyên đề phòng Trần Vô Địch.

Tuy mọi người đều biết súng không có tác dụng với Trần Vô Địch nhưng không thể không để phòng hắn.

Đối với đám Nhâm Tiểu Túc mà nói. Mặc kệ Trần Vô Địch biểu hiện chân thành cỡ nào, hắn cũng chỉ là người mới, ai biết hắn có hành động nào không ổn chăng?

Đương nhiên, nếu Trần Vô Địch có mục đích đi nữa thì động cơ cũng chẳng có.

Hiện tại người muốn tìm Nhâm Tiểu Túc hẳn chỉ có Khánh thị mà thôi. Không đúng, phải là Hứa Hiển Sở mới phải…

Cho nên Trần Vô Địch sẽ không phải người Khánh thị phái tới.

- Sư phụ, người tỉnh rồi!

Trần Vô Địch nói.

Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi mới ngủ được một lát, không mệt à?

- Không buồn ngủ.

Trần Vô Địch lắc đầu:

- Từ khi phát hiện mình là Tề thiên đại thánh chuyển thế. Mỗi ngày ta chỉ cần ngủ ba bốn giờ là đúng.

- Thế à.



Nhâm Tiểu Túc gật đầu. Hắn cũng không khác là bao. Hiện tại mỗi ngày Nhâm Tiểu Túc chỉ cần ngủ tầm ba bốn giờ là được:

- Lục Nguyên, lão Vương, hai người ngủ đi. Để ta canh gác cho.

- Nếu không sư phụ ngủ thêm một lát đi.

Trần Vô Địch nói:

- Ta canh là được rồi!

- Không cần.

Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:

- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

- Mấy ngàn tuổi?

Trần Vô Địch cũng không quá xác định:

- Chung quy ta cũng không biết kiếp trước mình bao nhiêu tuổi nữa.

- Ta nói là ở kiếp này!

Nhâm Tiểu Túc tức giận. Hắn phát hiện hai người họ đang ông nói gà bà nói vịt rồi.

- À, 22 tuổi.

Trần Vô Địch nói.

Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ, Trần Vô Địch lớn hơn hắn 5 tuổi, vậy mà bây giờ lại trở thành đệ tử của hắn. Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi là bị tư quân bắt vào bệnh viện tâm thần à?

Lúc trước khi Trương Bảo Căn bị bắt, Vương Phú Quý liền nhận được tin ngay. Đêm hôm đó tư quân bắt được ba siêu phàm giả tới bệnh viện tâm thần, còn chuyện vào đó không ít thiết bị khám chữa bệnh.

- Không phải.

Trần Vô Địch lắc đầu:

- Trước đây vài năm ta bị đưa đi. Ta nói mình là Tề thiên đại thánh chuyển thế nhưng họ không tin. Đoạn thời gian trước không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên họ lại chuyển ta tới bệnh viện mới, lại còn lấy máu gì nữa.

- Vậy ngươi biết Trương Bảo Căn không?

Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.

- Là cái tên thổi bóng hả?

Hai mắt Trần Vô Địch sáng lên:

- Biết a. Hắn ở ngay cạnh phòng bệnh của ta. Lúc trước còn có một người bệnh nữa, có điều sau này thì không biết nữa.

Vừa nói vậy Nhâm Tiểu Túc liền biết Trần Vô Địch thật sự là người của bệnh viện tâm thần. Hơn nữa còn ở chung một chỗ với Trương Bảo Căn.

Bất quá hắn vốn cho là người trong hàng rào đã giải phẫu Trương Bảo Căn. Kết quả hiện tại chỉ đơn giản là lấy máu? Không đúng, dựa theo lời Trần Vô Địch nói còn có một người ở chung. Như thế ba siêu phàm giả chỉ còn hai người.

Chỉ sợ người còn lại… đã chết rồi!



- Sau này ngươi có ý định gì không?

Nhâm Tiểu Túc hỏi.

- Hộ tống sư phụ tới Tây Thiên thỉnh kinh.

Trần Vô Địch nói như lẽ hiển nhiên.

Nhâm Tiểu Túc nghe vậy cảm thấy không được tự nhiên lắm. Hắn suy nghĩ một chút liền nói:

- Nhưng ta chưa từng đi lần nào…

Những lời này đúng là hỏi khó Trần Vô Địch. Không có kinh nghiệm đi Tây Thiên thì hắn còn làm được gì nữa? Những năm gần đây mỗi ngày Trần Vô Địch đều mong ngóng được đi Tây Thiên thỉnh kinh với sư phụ. Trên đường hàng yêu trừ ma bảo vệ người dân. Kết quả hiện tại sư phụ lại không muốn đi!

Trần Vô Địch xoắn xuýt nửa ngày nói:

- Không được, ngươi phải đi!

Nhâm Tiểu Túc:

- …

Đi cái gì mà đi, ta có biết Tây Thiên ở đâu đâu. Trần Vô Địch cũng không đề cập tới chuyện này!

Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:

- Ngươi biết Tây Thiên ở đâu không?

Trần Vô Địch sững sờ nói:

- Không biết.

Ừ, vậy dễ thôi…

Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc đã sớm ý thức được, Trần Vô Địch chưa đọc qua Tây Du Ký lần nào. Đây chỉ là giấc mộng anh hùng của hắn mà thôi. Ai từng đọc sách qua rồi sẽ biết hình tượng của Tôn Ngộ Không cũng không quá tốt.

Vì thế, Trần Vô Địch không biết Tây Thiên ở đâu. Thậm chí cũng không biết tới Tây Thiên làm gì. Hắn chỉ biết Tề thiên đại thánh rất lợi hại, là một anh hùng, phải đi Tây Thiên với sư phụ. Sư phụ không có kinh nghiệm hắn cũng phải dẫn đi cho bằng được.

Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Trần Vô Địch không biết ban đầu Tôn Ngộ Không cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, chỉ đơn giản được dựng thành một hình tượng mà thôi…

Ngay cả chính Nhâm Tiểu Túc cũng rất thích hình tượng được người kể chuyện kể.

Trong câu chuyện đó, Tôn Ngộ Không chân đạp tường vân bảy màu, người mặc kim giáp, không khác gì thần tiên tái thế.

Nhâm Tiểu Túc nhìn xung quanh. Nơi này mấy ngàn người ngủ ở nơi hoang dã, không có mấy người nhóm được lửa. Sắc trời được bao phủ bởi một bóng đen, đầu mùa đông gió lạnh thổi qua từng cơn.

Những nạn dân này trải qua khó khăn trắc trở, lại lặn lội hai hôm, chịu đói chịu khác, bản thân đã yếu ớt đến mắc đứng trên bờ vực sụp đổ. Đêm nay chịu đựng gió lạnh thổi, e rằng sáng mai rất nhiều người đều không dậy nổi.

Phát sốt, tiêu chảy, cảm mạo, suy tim phổi đều là triệu chứng thông thường của cảm mạo.

Ở nơi hoang dã này, khó khăn con người phải đối mặt không chỉ có dã thú còn có bệnh tật.

Nhiều người chạy nạn thế này, có được một nửa thành công tới hàng rào 109 đã là tốt lắm rồi.

Nếu đụng phải vật thí nghiệm hoặc đàn sói, khả năng số lượng sống sót càng thêm ít, thậm chí có khi toàn bộ đều bỏ mạng.