Chạy nạn mấy ngàn người bị vài trăm người cho cướp sạch không còn, đồng hồ, đồ trang sức, tiền mặt, đồ ăn, cái gì cũng không còn lại gì.
Ngay cả đồ ăn cũng chỉ có vài món. Khi ấy tai nạn tới đột ngột, đâu có ai rảnh rỗi đi lấy đồ ăn? Lai nói, những người sống trong hàng rào căn bản không có khái niệm này, vì đại đa số chưa từng chịu đói.
Vì thế, dù có người mang theo thức ăn cũng chỉ là thức ăn vặt.
Đương nhiên, cũng có người không bị ăn cướp. Ví dụ như Nhâm Tiểu Túc và bán kính tầm 50m quanh hắn…
Thật sự đám lưu dân không dám ở gần Nhâm Tiểu Túc quá lâu. Họ sợ ở đó thêm vài giây Nhâm Tiểu Túc lại vừa ý thứ gì của họ.
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ đánh giá ngoại hình mới của mình và đám Vương Phú Quý. Hắn không chú ý tới ánh mắt dò xét của đám người xung quanh…
Nhất là vị nữ lão sư ở phía sau Nhâm Tiểu Túc, ánh mắt nhìn hắn cực kỳ phức tạp.
Những người chạy nạn xung quanh cũng nhìn ra được dám lưu dân kia sợ Nhâm Tiểu Túc! Rất sợ!
Kỳ thật trên thị trấn Nhâm Tiểu Túc cũng không hề giết người vô tội. Thậm chí khi hắn giết người cũng đều là bị ép, thế nhưng khi đối mặt với Nhâm Tiểu Túc, lưu dân luôn cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Trên thế giới này có một loại bản năng tự nhiên, như sợ cái ác, sợ những người giết người trong chớp mắt.
Chỉ thấy sau khi đám lưu dân kia vơ vét xong thì quay về tìm Vương Nhất Hằng báo cáo kết quả công tác. Có người thì thầm gì đó bên tai Vương Nhất Hằng. Sau đó Vương Nhất Hằng liền nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc.
Thời khắc này Nhâm Tiểu Túc cảm nhận được có ai đó nhìn mình thì quay đầu lại. Ánh mắt hắn vừa vặn đối diện với Vương Nhất Hằng.
Bất quá ánh mắt Nhâm Tiểu Túc rất tự nhiên, thần sắc không chút e ngại. Vương Nhất Hằng âm trầm không nói gì. Qua một hồi hắn mới nói với lưu dân bên người:
- Trước kia mặc kệ Nhâm Tiểu Túc thế nào. Nếu hắn một tấc lại lấn một tấc chúng ta thu thập hắn cũng không muộn.
Nhâm Tiểu Túc thấy ánh mắt của Vương Nhất Hằng thì cười lạnh. Tên Vương Nhất Hằng này cũng là kẻ bắt nạt người yếu, sợ hãi người mạnh. Tuy hắn và gã không quen nhưng từng nghe người trong thị trấn nhắc tới.
Vương Phú Quý nhỏ giọng nói:
- Tên Vương Nhất Hằng này có mẹ nuôi ở trong hàng rào. Chính vì người mẹ nuôi này hắn tới có thể là quản lý nhà xưởng.
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Không cần để ý tới gã.
Vì Vương Nhất Hằng cướp bóc dẫn tới quá trình chạy nạn của đội ngũ bị đình trệ. Lúc này mọi người cảm thấy mệt mỏi vô cùng, dứt khoát ngồi xuống đất nghỉ ngơi. Chỉ một lát sau trên mặt đất đầy người ngồi.
Một ngày này thật sự quá mệt mỏi, vì thế bất tri bất giác mọi người đã ngủ mất.
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Các ngươi nghỉ ngơi đi. Ta canh ca đầu, nửa đêm là Nhan Lục Nguyên và lão Vương.
Hắn và Nhan Lục Nguyên phải có một người thức. Vì trong đội ngũ chỉ có hắn và Nhan Lục Nguyên có súng, một trong hai khẩu súng phải luôn ở tình trạng sử dụng được.
Đội ngũ có Vương Phú Quý, Tiểu Ngọc Tỷ và Vương Đại Long đều không có tính uy hiếp. Đầu tiên là vì Nhâm Tiểu Túc không để lộ vàng trong cung điện. Tiếp theo, không có Nhâm Tiểu Túc, không ai trong số họ có thể đi tới hàng rào 109.
Năm người họ là một đoàn thể trong nạn dân. Không ai có thể dung nhập vào, Nhâm Tiểu Túc sẽ không tin tưởng bất kỳ người nào.
Nhan Lục Nguyên nói:
- Nếu không ca ngủ trước đi, ta canh ca đầu cho. Hôm nay ngươi mệt rồi.
- Không được.
Nhâm Tiểu Túc cau mày:
- Kêu ngươi ngủ thì ngủ đi, đừng lãng phí thời gian.
- A.
Nhan Lục Nguyên nhu thuận gật đầu.
Vương Phú Quý nhìn Nhan Lục Nguyên nhu thuận với Nhâm Tiểu Túc như thế thì không khỏi thở dài. Có ai người đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời này vừa nổ súng giết mấy tên bắt cóc vài hôm trước? Đây đúng là ai tên tiểu yêu quái mà.
Đợi mọi người ngủ hết. Nhâm Tiểu Túc một mình suy nghĩ tương lai sẽ làm gì. Nếu có thể vào trong hàng rào 109 là tốt nhất. Vàng trong tay hắn và dược phẩm của lão Vương đủ để họ sinh sống. Còn không vào được cũng chỉ có thể sống ở thị trấn ngoài hàng rào thôi.
Hẳn động đất cũng ảnh hưởng tới hàng rào 109. Bất quá chỉ không tệ hàng rào 113, cứ thế sụp đổ luôn.
Vào lúc này, một nam nhân trung nhiên bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Nhâm Tiểu Túc. Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn đối phương:
- Không được tới gần, bằng không ngươi sẽ chết.
Nam nhân trung niên có chút xấu hổ:
- Ta là người phụ trách phòng hậu cần của hàng rào 113, ta tên Lưu hải.
Nghe tới đây Nhâm Tiểu Túc không khỏi sửng sốt. Hắn nhớ Lạc Hinh Vũ từng nói, anh trai Lưu Bộ là người phụ trách phòng hậu cần. Không phải là vị trước mắt này chứ?
Nghĩ tới Lưu Bộ, Nhâm Tiểu Túc liền không vui. Hắn không máu lạnh tới mức thằng tay giết Lưu Bộ, thế mà Lưu Bộ lại bán đứng hắn.
Lưu Bộ đã thế, anh trai hắn có thể tốt hơn à?
Chỉ thấy Lưu Hải nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Là thế này, ta có thể gia nhập đội ngũ của các người không? Đợi tới hàng rào 109, ta sẽ an bài nơi ở trong hàng rào cho các người. Các người muốn tiền ta cũng có, chỉ là đều ở trong ngân hàng Khánh thị rồi!
Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng nhìn Lưu Hải, lại là một tai họa:
- Những lời ngươi nói chưa chắc sẽ làm được. Nếu ngươi có năng lực lớn như thế sẽ không chỉ là một người phụ trách, cút sang một bên.
Nhất thời Lưu Hải giận tới tím xanh mặt mày, sửng sốt nửa buổi chẳng nói nên lời.
Bên cạnh cũng có vài người bừng tỉnh. Bất quá họ không phát ra tiếng động mà lặng lẽ nghe Lưu Hải và Nhâm Tiểu Túc nói chuyện.
Kỳ thật rất nhiều người có suy nghĩ giống như Lưu Hải. Rõ ràng đám Vương Nhất Hằng không dám đụng tới Nhâm Tiểu Túc. So với đám Vương Nhất Hằng thì Nhâm Tiểu Túc thân thiện hơn. Không bằng trên đường nhờ Nhâm Tiểu Túc chiếu cố mình?
Họ thấy Nhâm Tiểu Túc dẫn theo nữ nhân, trẻ em và ông lão đều cho rằng Nhâm Tiểu Túc là người tốt. Họ lại không biết Vương Phú Quý và Tiểu Ngọc Tỷ từng phải trả giá thế nào cho Nhâm Tiểu Túc.
Đám học sinh mặc đồng phục nằm vật xuống đất, cũng chẳng để ý đất bùn bẩn thế nào. Mọi người thật sự mệt tới không chịu được.
Chỉ có nữ lão sư kia còn mạnh mẽ chống đỡ. Khi thấy có người tới tìm Nhâm Tiểu Túc thì hai mắt sáng lên. Kết quả không ngờ Nhâm Tiểu Túc lại gọn gàng linh hoạt cắt đứt ý nghĩ trong đầu người khác như vậy.
Nữ lão sư có chút thất vọng nhưng đâu còn biện pháp khác. Nàng cũng dần thếp đi, hôm nay dẫn học sinh trốn đi một đường, nữ lão sư gần như đã kiệt sức.
Nửa đêm, Nhan Lục Nguyên tỉnh lại:
- Ca, ngươi ngủ một lát đi.
- Ừ.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu. Hắn nhìn Tiểu Ngọc Tỷ và đám Vương Phú Quý ngủ say, suy nghĩ một chút rồi thở dài:
- Hôm nay cứ để họ ngủ thẳng giấc, hai ta gác đêm là được.