Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 2 - Chương 31




Edit: August97

Cũng không lâu lắm, Vương Nguyên Bá liền bị hai nam nhân vây quanh trên đài tỷ võ, ông ta mặc một trường bào màu rám nắng mười phần hòa ái, vừa đứng lên, toàn bộ người dưới đài đều đứng lên theo, Vãn Thanh cũng đứng lên, cho đến khi ông ta phất phất tay mới thấy những người bên cạnh ngồi xuống.

"Các vị, hôm nay là ngày tỉ thí đầu tiên của Đại hội võ lâm, Vương mỗ đã thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc dưới đài, cũng tin tưởng nhiều người không phải lần đầu tiên tới đây, chắc cũng đã hiểu rõ quy củ, ta cũng không muốn nói nhiều, mọi người hãy chuẩn bị trước một chút."

Nói mấy câu, Vương Nguyên Bá liền lui xuống đài, theo như Mạc Tử Thần nói, ngày đầu tiên, ông ta chỉ lên phát biểu, cũng sẽ không quan sát trận đấu, lúc cuối cùng mới xuất hiện, vậy nên Vãn Thanh mới thoáng yên lòng, không sợ bị ông ta phát hiện quá nhanh.

Sau khi Vương Nguyên Bá xuống đài, một lão nhân khoảng hơn năm mươi tuổi tiến lên, nhìn dáng dấp có vẻ là người hầu của Vương Nguyên Bá, ghé tai nói gì đó, sau đó lại bắt đầu đốt pháo, dù sao Đại hội võ lâm cũng là sự kiện lớn của võ lâm giang hồ, tất nhiên rất phô trương.

Nghe nói ở phủ Minh Chủ, mỗi ngày mấy vị khách kia đều có món ngon phong phú để thưởng thức, xem kịch hát mỗi đêm, còn có nha hoàn đặc biệt đến hầu hạ.

Nhưng những năm trước, Phong Huyền Dịch cùng Mạc Tử Thần không vào phủ Minh chủ, nên lần này cũng vậy, hai người không ở đó.

Sau khi múa rồng múa lân kết thúc, một lão nhân khác lại lên đài, đọc hai cái tên, sau đó hai nam nhân tiêu sái bay lên.

Phương thức tỷ võ rất đơn giản, dù sao Đại hội võ lâm cũng không phải là trò đùa, quy tắc là chỉ cần rơi ra ngoài vòng lôi đài thì thua, nhưng không ngoại trừ có trường hợp sắp bị đánh chết cũng không thể xuống đài được, chính là đối phương cố ý muốn giết người đó, phương diện này vẫn có quy định, nếu xuất hiện tình huống như thế, kẻ đánh người sẽ trực tiếp bị xóa tư cách thi đấu, Đại hội võ lâm được nhân tính hóa, sẽ không khiến người mất mạng, nếu cảm thấy không đánh lại hoặc không muốn đánh, có thể trực tiếp nhảy xuống lôi đài.

Số tuổi của hai nam nhân này đều chừng bốn mươi, xuất chiêu tương đối nhanh nhẹn, qua hai trăm chiêu vẫn không phân thắng bại, cũng không nhìn ra công lực của người nào mạnh hơn.

Hai người đánh nhau rất kịch liệt, cũng không có ai có nửa phần thối lui, mắt thấy đã qua gần nửa canh giờ, hai người kia vẫn không nhanh không chậm so chiêu như cũ, một vài người dưới đài đã xoay người tụ họp uống rượu với huynh đệ cùng bang phái, lại có người mắt không chớp nhìn chằm chằm lôi đài, trong lòng yên lặng ghi nhớ những chiêu thức lợi hại kia.

Mạc Tử Thần híp mắt, vẻ mặt buồn chán.

"Không phải ngươi thích xem cái này sao?"

Thấy bộ dáng lười biếng này của hắn, Vãn Thanh hơi kỳ quái, cố ý sáng lập ra một môn phái, không phải là vì muốn xem cái này sao.

"Là vương gia thích xem, ta chỉ đi cùng hắn, thật không hiểu nổi trò đánh đánh giết giết này có gì hay."

Ánh mắt Mạc Tử Thần càng mất hứng, quả thật bộ dáng kia giống như sắp ngủ, may mà vị trí hai người ngồi khá khuất, người khác không thấy được bộ dáng kia của hắn, nếu không cũng sẽ bị gán tội dạnh không tôn trọng Đại hội võ lâm.

Vãn Thanh bùng nổ trong nháy mắt, nhìn trên lôi đài, rốt cuộc đã thấy có một người bắt đầu rơi xuống thế yếu, thật ra nàng cũng không thích xem những trận đánh nhau như thế này, mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng giành giật sinh tồn như vậy, tựa như quay lại xã hội nguyên thủy.

Hai người đánh nhau một lúc lâu, rốt cuộc mới thấy nam nhân áo đen rơi xuống lôi đài, hình như những người đang ngồi xem cũng đã quen với cảnh tượng như vậy, tương đối bình tĩnh, Mạc Tử Thần ngồi một bên đã có dấu hiệu ngủ gật.

Vãn Thanh cũng lười gọi hắn, nguyên một buổi sáng mới xác định được ba người tiến vào vòng so tài thứ hai, buổi chiều còn có bảy trận nữa.

Mạc Tử Thần ngủ gật nói muốn trở về, lại bị Vãn Thanh kéo lại, ngồi ở bàn ăn phủ Minh Chủ, Vãn Thanh quan sát người bên cạnh, phần lớn đều đã thấy qua, trong phủ Minh Chủ cũng rất yên bình.

"Đúng rồi, ở Đại hội võ lâm lần trước, ngươi có thấy nữ nhi Minh Chủ hay không?"

"Có thấy qua, hình như Vương Nguyên Bá rất yêu thương nha đầu kia, lần Đại hội võ lâm nào cũng để nàng ta lộ diện."

Mạc Tử Thần không chút để ý trả lời, nhìn qua thấy hắn rất buồn chán.

"Hình như hôm nay không thấy đâu.” Hậu tri hậu giác nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh cười nhìn hắn không nói thêm gì nữa.

Nếu Vương Xúc Anh không tới Đại hội võ lâm, chỉ có hai khả năng, thứ nhất là bị nàng đả thương, không cách nào tới, thứ hai chính là Phong Huyền Dịch cùng Mộc Vân Hạc bị nàng ta giam lại. Cũng có thể nàng ta không muốn tới, nhưng khả năng này không nhiều, nếu không cũng đã tới rồi, lần này sẽ không vì tâm tình không tốt mà vô duyên vô cớ bỏ qua.

Vãn Thanh hồi tưởng lộ tuyến ngày đó từ địa đạo ra ngoài, lại bay lên nóc nhà nhìn địa đồ phủ Minh chủ, rất nhiều gian phòng, cũng rất nhiều viện tử, liếc mắt nhìn qua, căn bản không biết đâu vào đâu.(DĐ.LQĐ)

Mơ hồ cảm thấy gian phòng trước mặt khá quen thuộc, phóng mắt lại gần mới phát hiện hình như đây chính là gian phòng của Vương Xúc Anh nàng từng lén vào, Tư Mã Lưu Vân được phát hiện ở chỗ này.

Quay đầu lại nhìn Mạc Tử Thần, hắn đang buồn chán nằm sấp trên bàn uống trà, Vãn Thanh nhíu mày, muốn tới xem một chút, lại phát hiện nơi đó cũng không có người ra vào, ít nhất thì từ khi nàng chú ý, không có người vào hay đi ra, ngay cả đi qua cũng không có.

Tuy nói lúc này là Đại hội võ lâm, nhưng điều này cũng thật quỷ dị, mấy ngày nay phủ Minh Chủ bởi vì tiếp đãi khách khứa, mua rất nhiều nha hoàn, lúc này phải hầu hạ người tham gia Đại hội võ lâm, trong phủ phải có rất nhiều hạ nhân mới đúng, hơn nữa Vương Xúc Anh là nữ nhi Minh Chủ, nếu hôm đó thực sự bị nàng đả thương, chắc chắn phải có nha hoàn ra vào liên tục.

Nghĩ như vậy, nhất định là Vương Xúc Anh không ở nơi này, nhìn những đình viện khác nằm chung quanh trong phủ Minh Chủ phủ, trên đường đều là tốp năm tốp ba nha hoàn đi tới đi lui, không quá tập trung, hoàn toàn không có phòng của Vương Xúc Anh.

Tuy có hơi kỳ quái, nhưng Vãn Thanh tựa hồ đã xác nhận Vương Xúc Anh không ở đây, không ở đây, có thể là ở cùng với Phong Huyền Dịch cùng Mộc Vân Hạc, Vãn Thanh nhíu mày, buổi sáng lúc ra cửa Phó Lăng Thiên nói qua hôm nay hắn sẽ đi thăm dò, nhưng nàng vẫn không yên lòng.

"Ngươi ngồi trên cao như vậy làm gì." (DĐ.LQĐ)

Đang ngồi ngẩn người trên mái nhà, bên tai đột nhiên xuất hiện một giọng nói, sợ hết hồn, thiếu chút nữa ngã xuống, Mạc Tử Thần đưa tay vững vàng tiếp nhận nàng.

Cánh tay hữu lực bên hông đột nhiên siết chặt lại, kéo Vãn Thanh lên, vẻ mặt Mạc Tử Thần đầy nghi vấn, "Ngươi ngồi trên này làm gì?"

"Tùy ý ngắm nhìn." Vãn Thanh cười gượng mấy tiếng, tránh thoát lồng ngực của hắn, nhảy xuống từ trên nóc nhà, thời gian nghỉ ngơi đã hết, Đại hội bên kia cũng đã chuẩn bị bắt đầu.

Sóng vai cùng Mạc Tử Thần theo dòng người đi về phía trước, hình như nhận thấy sau lưng có bóng người đi theo nàng, quay đầu nhìn lại, không có ai.

Tiếp tục đi, nhưng thủy chung vẫn cảm thấy sau lưng có ánh mắt nhìn theo, quay đầu lại mấy lần, đến Mạc Tử Thần cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn không tìm được người.

Vãn Thanh bất đắc dĩ, đoán là mình đa nghi, cũng không suy nghĩ nhiều.

Trở lại lôi đài Đại hội võ lâm, hai người ngồi dưới đài, tiến độ buổi chiều nhanh hơn nhiều so với buổi sáng.

Gần bước sang hè, thời tiết hơi nóng bức, có người không chịu được đã cởi ngoại bào, Vãn Thanh ngồi bên cạnh Mạc Tử Thần cũng cảm thấy hơi nóng, đây là giữa trưa, mặt trời mạnh nhất.

Đột nhiên cảm thấy bên cạnh thổi tới một ngọn gió mát, Vãn Thanh quay đầu lại, không biết Mạc Tử Thần lấy từ đâu ra một cây quạt ngồi đối diện quạt cho nàng, mặc dù khuôn mặt không quay lại phía nàng, nhưng bàn tay lại đặt gần nàng.

"Cám ơn, tự ta có thể quạt."

Mạc Tử Thần không trả lời, chỉ đem cây quạt cho Vãn Thanh.

Thời tiết chiều nay cũng khiến những người lên đài thêm cuồng bạo, buổi sáng nhẹ nhàng, buổi chiều cát bay đá chạy, trận đấu nhanh nhất không tới thời gian một nén nhang (15 phút) đã giải quyết xong.

Mắt thấy trận tỷ võ đã qua sáu bảy trận, trong lòng Vãn cũng bắt đầu hơi khẩn trương, tổng cộng mười trận, cũng sắp đến phiên nàng.

Nếu bình thường, nàng thật sự không sợ đánh nhau, nhưng dưới con mắt mọi người, chính nàng lại là một nữ nhân, vẫn khó tránh khỏi cảm thấy lúng túng, nghĩ như vậy, lòng bàn càng lúc càng đổ nhiều mồ hôi, rốt cuộc người tham gia luận võ cũng xuất hiện hai nữ nhân.

Không nghe rõ các nàng là người nào, nhưng hình như đều là Cung chủ của bang phái nào đó, Mạc Tử Thần nhìn người trên đài, cuối cùng ánh mắt dừng trên một nữ nhân ba mươi bốn mươi tuổi.

"Đối thủ của ngươi là nàng ta."

Đưa tay chỉ vào nữ nhân áo trắng ngồi hàng bên kia, Vãn Thanh ghé đầu nhìn, không già, nhưng trên mặt vẫn có dấu vết năm tháng, khuôn mặt nghiêm túc, từ đầu đến giờ chưa từng nhìn thấy nàng ta cười lần nào.

"Nàng ta là ai vậy?"

"Cung chủ Nhược Liễu Cung, sư phụ nàng ta là Minh chủ trước đời Vương Nguyên Bá, là người đứng đắn, tỷ thí với nàng ta, ngươi không cần lo lắng có ám chiêu." Giọng nói Mạc Tử Thần đầy thờ ơ, Vãn Thanh nhìn hắn cũng không nói thêm gì.

Nhìn chằm chú vào nữ nhân kia hồi lâu, hình như nàng ta cũng phát hiện ánh mắt nóng bỏng bên này, lập tức đáp lại bằng một ánh mắt cảnh giác, Vãn Thanh vội vàng cúi đầu giả bộ như nhìn về chỗ khác.

Trận thứ tám, vẫn chưa đến phiên Vãn Thanh, mặt trời dã dần xuống núi, tuy nói thời gian chưa muộn, nhưng ngược lại chưa đến phiên mình khiến người ta thấp thỏm không yên.

Người ở dưới đài bắt đầu uể oải, dù sao cũng đã một ngày, không còn tinh thần như trước.

Những người thua cũng được huynh đệ trong bang đưa về, dù sao cũng đã thua, cảm thấy thật mất mặt.

Chố trống trên đài rất nhiều, nhưng người ngồi lại vẫn cũng không ít, người trên lôi đài vẫn không ngừng so chiêu, buổi sáng lôi đài còn khá nguyên vẹn, giờ đã có tổn hại, phần lan can cùng nền đất chính giữa ít nhiều lõm xuống hoặc nứt vỡ.

Lôi đài cũng không tính là nhỏ, Vãn Thanh giương mắt nhìn hai người đang đánh nhau trên lôi đài, đều là lão đầu gần năm mươi, không ai chịu thua, trúng chiêu của đối phương cũng không rên một tiếng.

Nhưng rõ ràng lão đầu áo trắng có phần rơi xuống thế yếu, bắt đầu liên tiếp lui về phía sau.

Xem ra trận này cũng sắp kết thúc, nhìn hai người bên trên, phía bên gần thắng cũng bắt đầu mang huynh đệ, đệ tử dần dần rời đi, lão đầu tổ chức đại hội cũng đã quay sang nói với phe gần thua chuẩn bị mang người đi…