Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 2 - Chương 23




Edit: August97

Vãn Thanh hồ nghi nhìn theo ánh mắt hắn, ở lầu dưới, đại đội binh lính không có điểm cuối đang cùng nhau chạy bộ đuổi theo, hướng phương hướng nàng vừa đi mà tiến quân, Mộc Vân Hạc cưỡi đại mã đi đầu, nhìn dáng dấp hắn chắc chắn không buông tha việc đuổi bắt nàng, mới vừa rồi có thể chỉ là sự dàn xếp của Phong Huyền Dịch.

Trong lòng Vãn Thanh có phần gấp gáp, nhưng lại không thể không tỏ ra như không có chuyện gì, hòa bình cùng bọn họ ngồi chỗ này, Dung Chỉ cúi thấp đầu cũng biết mấy người bên ngoài đang làm gì, tận lực quay đầu vào bên trong.

Tựa hồ Tư Mã Lưu Vân cũng rất ý tứ, tay chống đầu ngoảnh vào trong, tận lực ngăn trở tầm mắt Phó Lăng Thiên, vừa thấy bộ dáng kia, cộng thêm Phó Lăng Thiên nghe thấy âm thanh, ngược lại càng cảm thấy kỳ quái hơn, muốn nghiêng đầu ra nhìn.

Thấy hắn như vậy, Vãn Thanh quýnh lên, cũng nghiêng người theo phương hướng của hắn, tay hắn bưng ly trà, va chạm như vậy khiến toàn bộ nước trà đổ hết lên vạt áo Vãn Thanh, thậm chí còn nhỏ lên chân nàng.

"Không sao chứ!" Phó Lăng Thiên cúi đầu, cúi người xuống, cư nhiên lại dùng tay áo của mình lau giày cho Vãn Thanh, Vãn Thanh không quen lui một bước, không được tự nhiên nhìn Phó Lăng Thiên.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẫn ngồi trên mặt đất, như vậy cũng tốt, sẽ không nhìn thấy những binh sĩ kia, nhìn binh sĩ sắp đi qua, Vãn Thanh nhẹ nhàng thở ra.

"Đứng lên đi, không có chuyện gì."

Vỗ vỗ tóc hắn muốn hắn đứng lên, nhưng khi bàn tay vừa chạm đến tóc hắn, lại làm đứt dây tóc màu lục, tóc dài đen tuyền cứ thế xõa tung.

Phó Lăng Thiên ngẩng đầu cười yếu ớt, mười phần ôn nhu dịu dàng, tóc dài đen nhánh xõa xuống đầu vai, có phần phóng túng nhưng không che giấu được nét anh tuấn. Vãn Thanh khom người đỡ hắn lên nói câu xin lỗi, hắn mỉm cười cũng không để ý, đưa tay vén tóc lên.

Ngẩng đầu nhìn dưới lầu, binh sĩ cùng Mộc Vân Hạc đã đi qua, vốn tưởng rằng đã không có việc gì, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy nơi cầu thang truyền đến một hồi náo động, chốc lát sau, gương mặt quen thuộc của Mộc Vân Hạc đã tiến vào tầm mắt của nàng, phía sau hắn là một lượng thị vệ không nhiều lắm, có vẻ đã được chọn lựa cẩn thận.

Vãn Thanh không lên tiếng, sớm muộn gì cũng tới, muốn tránh cũng không tránh khỏi, nhưng có phần bất đắc dĩ, tại sao Mộc Vân Hạc lại có thành kiến lớn như vậy với Dung Chỉ.

"Vân Hạc, huynh đã đến rồi, vừa lúc, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm đi." Phó Lăng Thiên cười híp mắt nhìn vẻ mặt khác nhau của mấy người, thông minh như hắn, tất nhiên nhận thấy được bầu không khí không bình thường, hơi nghi ngờ.

Mộc Vân Hạc chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Phó Lăng Thiên, mấy thị vệ thì canh giữ đầu bậc thang, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, một đội nhân mã đã vây quanh khu vực này.

Nếu cứ trốn tránh như vậy, không biết khi nào hiểu lầm mới được phá giải, Vãn Thanh suy nghĩ một chút, không cãi cọ, cũng không phản kháng.

"Đại ca." Hồi lâu sau Vãn Thanh mới nhìn Mộc Vân Hạc mở miệng.,

Mộc Vân Hạc nhìn Vãn Thanh, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cũng hết sức dịu dàng.

"Muội có thể trở về với huynh, nhưng huynh phải tin tưởng muội, tin tưởng sư phụ, hắn không liên quan đến chuyện này."

"Muội yên tâm, ta vốn không tính làm gì hắn, nhưng còn vương gia… Chỉ cần ta và hắn phối hợp tốt, ta sẽ không để bất luận kẻ nào làm gì hắn." Mộc Vân Hạc cười bảo đảm, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Dung Chỉ, khóe mắt giật giật.

Âm thầm nắm lấy tay Dung Chỉ, Vãn Thanh an ủi hắn không tiếng động, hắn mới ngẩng đầu mỉm cười, "Mặc dù ta không ái quốc như Mộc đại nhân, nhưng vẫn hiểu được đại nghĩa, nếu có bằng chứng chứng minh sư muội phản quốc, tất nhiên ta sẽ không bao che một phân!"

"Tốt!"

Mộc Vân Hạc giơ ly rượu trước mặt lên, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt.

"Lúc trước là ta có thành kiến với sư phụ, có lời này của sư phụ ta liền yên tâm, cũng xin sư phụ tin tưởng ta, nếu không có chứng cớ ta cũng không quả quyết chạy đến đây lùng bắt nàng."

Dung Chỉ cạn một chén, lại bởi vì uống vội mà bị sặc, cộng thêm vừa rồi bị thương, khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu, Vãn Thanh nâng tay đỡ hắn, không vui lên tiếng:

"Đã thành hiệp nghị, đại ca cũng không gây sự nữa, muội với sư phụ về khách điếm nghỉ ngơi trước, các huynh lúc sau hãy tới tìm."

"Không cần, Lăng Thiên có một biệt viện ngoài thành, muội nên đến đó đi, trong khoảng thời gian này chúng ta cũng ở đó, dễ chiếu cố nhau."

Mộc Vân Hạc nở nụ cười, cũng hết sức cường thế, Vãn Thanh nhìn Dung Chỉ một chút, thấy hắn gật đầu cũng lười trông nom nhiều nữa, đại ca của nàng, từ khi nào thì biến thành như vậy.

Biệt viện ở ngoại thành Phù Thành, cách chừng 200 thước, khoảng cách không xa, cũng rất thanh tĩnh, chung quanh rất nhiều cây cối, phần lớn là tùng bách, chim hót hoa thơm, phòng của Vãn Thanh cùng Dung Chỉ cách nhau khá xa, nhưng Vãn Thanh dùng đạo lý cùng quyền lợi của mình, thuận lợi để Dung Chỉ ở phòng sát vách với phòng nàng.

Nàng ở Thiên viện, rất thanhh tĩnh, trong viện có sáu gian phòng, đều không có người ở, nhưng khi biết Vãn Thanh ở viện này, Tư Mã Lưu Vân cũng chạy tới.

Không biết Mộc Vân Hạc cùng Phó Lăng Thiên nghĩ gì, hai người cũng chuyển sang hai phòng cạnh phòng Vãn Thanh.

Vừa vào viện môn, đầu tiên là phòng của Tư Mã Lưu Vân, sau đó là Dung Chỉ, nữa là Vãn Thanh, nữa là Mộc Vân Hạc, nữa là Phó Lăng Thiên, nữa là Phong Huyền Dịch.

Vốn phòng ốc ngày thường không ai dùng đến, năm nay lại ở hết cả 6 phòng, hạ nhân dọn dẹp rối rít nghị luận.

Thừa dịp trong phòng đang có hạ nhân quét dọn, Vãn Thanh đi ra ngoài hóng mát một chút, hiếm khi cả năm nam nhân đều tụ họp một chỗ, không biết đang nói những gì.

Tiến đến gần bọn họ, không ngờ đều rất ăn ý, trừ Phong Huyền Dịch vẫn hơi oán hận nhìn nàng, những người khác đều nở nở nụ cười, sắc mặt Dung Chỉ chuyển biến tốt không ít, xem ra thương thế cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn.

"Không nghỉ ngơi sao?" Mộc Vân Hạc ngăn trước mặt mấy người, dịu dàng cười nói.

"Không cần, sao Thừa Tướng lại có biệt viện ở chỗ này? Trái lại hết sức thanh tĩnh, rất thích hợp để dưỡng lão đấy."

Lời nói lơ đãng khiến sắc mặt Phó Lăng Thiên thay đổi, hắn mỉm cười ngồi xuống.

"Đây là mua cho phụ thân, chỗ ở nơi quên nhà có phần nhỏ, cũng đã cũ, ta không yên lòng ông ấy ở đó, ở đây cảnh quan, phong thủy đều tốt, nhưng mua đã lâi, thủy chung phụ thân cũng không chịu chuyển đến. "

"Nơi nào cũng không sánh bằng nhà mình, các lão nhân đều thích như vậy, nếu muốn hiếu thuận với bá phụ, thường xuyên trở về thăm ông ấy mới tốt."

"Thanh Nhi cũng biết nơi đâu cũng không bằng nhà, vậy tại sao còn rời nhà trong chạy đến này chỗ xa xôi này." Giọng nói của Mộc Vân Hạc có phần trách cứ, vừa mới thu liễm, lúc này lại không nhịn được.

"Muội chỉ nói muốn đi phiêu bạc một chút, muội mới đến tuổi này, chẳng lẽ muốn muội phải trốn trong nhà cả đời sao? Chim Yến Tước(*) sao có thể có chí lớn."

(*) Chim Yến Tước: Chim én, chim sẻ: Hai loài chim nhỏ bé. Dùng để chỉ hạng người tầm thường, không có chí lớn.

Tức giận trừng mắt nhìn hắn, vị đại ca nàng kính trọng nhất, không biết vì sao lại luôn mâu thuẫn với nàng.

Mộc Vân Hạc trầm mặc, Dung Chỉ kéo Vãn Thanh, tựa hồ đang nhắc nhở nàng hơi quá đáng, Phong Huyền Dịch híp mắt, quan sát tình hình trước mắt, giọng điệu khó chịu, "Khá cho muội muội hiểu chuyện, so sánh ca ca mình với Yến Tước, còn mình thì lại biến thành thiên nga."

"Dù sao cũng hơn con quạ đen nào đó." Vãn Thanh bĩu môi, ánh mắt khinh miệt, đáp trả lại rất nhanh.

"Ngươi!" Phong Huyền Dịch tức giận trợn mắt nhìn Vãn Thanh, còn muốn nói điều gì đó, lại bị Phó Lăng Thiên cắt ngang.

Hắn đứng bên cạnh Phong Huyền Dịch, chiều cao không chênh lệch lắm, trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười nhu hòa, "Đúng rồi Vương Gia, nghe nói Minh Chủ đặc biệt mời huynh đến Phù Thành, hẹn ước tối nay dùng cơm ở phủ Minh Chủ, đây cũng là lần đầu tiên huynh thấy Minh Chủ, nên chuẩn bị kĩ càng."

Ý tài ngôn ngoại, ngụ ý nói hắn cần thu liễm tính khí, không được vọng động.

Tính khí Phong Huyền Dịch luôn nóng nảy, nhưng hiếm khi nghe theo Phó Lăng Thiên như lúc này, gật đầu không nói thêm gì nữa.

"Đúng rồi, Thanh Nhi, tối nay nàng có muốn đi cùng không?"

"Không, các ngươi nói chuyện đại sự, ta đi cùng để làm vật trang trí sao?" Nhàn nhạt quét mắt nhìn Phó Lăng Thiên, Vãn Thanh cảm thấy hình như Phó Lăng Thiên cũng tính toán hơn nhiều.

Tư Mã Lưu Vân cười đùa chen chúc ngồi cạnh Vãn Thanh, líu ríu kể một mấy chuyện vụn vặt tầm thường, Vãn Thanh nghe mà thấy phiền nghiêng đầu sang chỗ khác, xoay người đi ra ngoài.

Tư Mã Lưu Vân muốn đuổi theo, lại bị Mộc Vân Hạc kéo lại, khuôn mặt vốn không hòa nhã với Dung Chỉ, nay lại tươi cười.

Dung Chỉ hiểu ý hắn, đứng dậy đuổi theo.

Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, Vãn Thanh quay đầu lại, Dung Chỉ một thân hồng y đi theo phía sau nàng, bởi vì bị thương mà khuôn mặt hơi tái nhợt, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài lại vẫn xinh đẹp hút hồn như cũ.

"Ta biết rõ trong lòng nàng đang rất phiền não, ta cũng không muốn sống ở đây, giải quyết xong chuyện này, chúng ta liền đi." Đưa tay kéo Vãn Thanh tựa vào vai hắn, chung đụng đã lâu, hắn cũng không bận tâm nhiều như trước.

"Quả thật mấy ngày này ở cùng bọn họ khiến ta cảm thấy bất an." Vãn Thanh cười nhẹ, "Sau này xảy ra chuyện gì cũng không thể biết trước được, dù là người thân cũng vậy, sư phụ hãy đồng ý với ta, vô luận như thế nào nhất định cũng phải thẳng thắn tương đãi với ta."

"Tất nhiên." Đáp ứng cực kỳ sảng khoái, Dung Chỉ cười khẽ, cũng tựa đầu dựa vào người Vãn Thanh.

Ban đêm, đang đi dạo mấy vòng quanh biệt viện với Dung Chỉ thì có hạ nhân tới bẩm báo, mặc dù Vãn Thanh không biết nguyên nhân Mộc Vân Hạc cho qua chuyện Dung Chỉ, nhưng vẫn mơ hồ lo lắng.

Dù gì thì Dung Chỉ cũng bị thương, nếu lúc này có người hãm hại hắn, sao hắn có thể chống đỡ được.

"Không có việc gì."

Rõ ràng nhìn thấy sự nghi ngờ của Vãn Thanh, trên khuôn mặt yêu mị của Dung Chỉ hiện lên nụ cười, "Thật ra đại ca nàng đối đãi với ta cũng không tệ đến thế, nàng quá lo lắng rồi."

Trấn an Vãn Thanh mấy tiếng, Dung Chỉ xoay người đi, nhìn bóng dáng của hắn, trong đầu lại nghĩ tới lời nói của Mộc Vân Hạc, Vãn Thanh mới thoáng yên tâm một chút.

Nguyệt hắc phong cao (không trăng - gió lớn), đảo mắt đã canh ba, trong sân vẫn không có động tĩnh gì, Dung Chỉ còn chưa có trở lại, phòng Phó Lăng Thiên cùng Phong Huyền Dịch, Mộc Vân Hạc cũng đóng chặt, trái lại thỉnh thoảng có mấy động tĩnh từ phòng của Tư Mã Lưu Vân truyền đến.

Mơ hồ nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng động, Vãn Thanh nghi ngờ, lại gần cửa sổ muốn nhìn một chút, vừa tiến lại đã thấy khuôn mặt Tư Mã Lưu Vân, tựa hồ vương ít mồ hôi, hắn đứng phía trước cửa sổ ngẩng đầu lên, tay bắt chéo sau lưng, cười híp mắt nhìn Vãn Thanh.

"Ngươi ở đây làm gì?"

"Đi ngang qua."

"Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?" Nhìn chăm chú ánh mắt hắn mấy giây, hắn cũng có phần dao động, nhảy vào phòng Vãn Thanh.

"Làm gì vậy?"

Tư Mã Lưu Vân không nói lời nào, dập tắt tất cả cây nến trong phòng, Vãn Thanh nhíu mày, không khỏi khẩn trương.