Đệ Nhất Ác Phi

Quyển 1 - Chương 50




Edit: August97

Vừa yên ổn mấy ngày, Phong Huyền Dịch không tìm đến nàng, Tử Cơ cũng không tới, nhưng thị vệ kia lại một người cũng không biến mất.

Vãn Thanh vừa rời giường liền nhìn thấy Bảo Cầm bưng điểm tâm tới đây, nếm thử một chút, lại đột nhiên cảm thấy buồn nôn, ngực giống như bị thứ gì đó chặn lại không thở được.

Một hồi lâu mới miễn cưỡng khó nhọc thở, Bảo Cầm hốt hoảng muốn đi mời đại phu lại bị Vãn Thanh ngăn cản, cẩn thận ngẫm lại, mấy ngày nay hình như lúc ăn cơm cũng như thế này, mỗi lần ăn đều khó thở, mới vừa ăn xong không bao lâu liền đói, vả lại đặc biệt thích ngủ.

Cũng không ăn đồ gì khác lạ, Vãn Thanh nghĩ tới nghĩ lui cũng không thấy khác thường ở đâu, mấy ngày không thấy sư phụ, trong lòng cũng có phần nhớ hắn, dụ dỗ Bảo Cầm rời khỏi, Vãn Thanh muốn vào rừng trúc nhưng chỗ đó vẫn có rất nhiều thị vệ canh giữ.

Suy nghĩ một chút, Vãn Thanh vào phòng bếp lấy đuốc, ném vào trong rừng gần đó, một lát sau, lửa liền lan quanh thiêu cháy gian phòng, khoảng cách khá xa, cũng sẽ không nhanh lan quá nhanh, Vãn Thanh vội xông đến phía thị vệ la lên cứu hỏa, mấy thị vệ kia thấy vẻ mặt Vãn Thanh hốt hoảng cũng không nghĩ nhiều, từng người một chạy đi xách nước dập lửa.

Thấy trước mặt không có người canh giữ, Vãn Thanh nhanh chóng xông vào rừng trúc, quẹo trái quẹo phải, cuối cùng cũng đi tới căn nhà lá.

"Sư phụ?"

Có phần cẩn thận tìm kiếm bóng dáng của hắn, hình như trong nhà không ai.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Bả vai xuất hiện một bàn tay có lực, Vãn Thanh quay đầu lại, hắn đang đứng phía sau nàng, khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, vết băng bó trên lồng ngực cũng đã tháo xuống, sức khỏe tựa hồ đã tốt lên.

"Ngươi không sao chứ?" Thở phào nhẹ nhõm, Vãn Thanh nhìn tiểu hồ ly vẫn còn đang sắc thuốc bên kia, "Còn chưa khỏe sao?"

Nhưng hắn lại không đáp lời, nhìn chằm chằm Vãn Thanh, vẻ mặt nghiêm túc, nàng bị nhìn chăm chú đến nổi nóng, Vãn Thanh muốn quay mặt đi, hắn lại chê trụ tay nàng.

"Sư phụ định làm gì vậy!"

"Đừng nhúc nhích!"

Giọng điệu của hắn hết sức nghiêm túc, chân mày cũng nhíu lại, vẻ mặt kỳ quái bắt mạch cho Vãn Thanh.

"Mấy ngày nay có cảm thấy khác thường gì không?!"

Vãn Thanh sững sờ, lại nhớ tới thân thể mấy ngày nay rất khó chịu, thầm nghĩ nhất định hắn đã nhìn ra chút gì đó.

"Ta không nhớ rõ, chỉ biết mấy ngày nay ăn cơm xong không bao lâu đã đói, hơn trước ngực còn bị chặn thứ gì đó."

"Ngươi trúng cổ độc."

"A?"

Vãn Thanh giật mình, sắc mặt hắn cũng cực kỳ khó coi, kéo Vãn Thanh ngồi xuống bên giường, vẻ mặt nặng nề.

"Đây là cổ độc Tây Vực, một loại cổ độc thông qua thức ăn để có thể ký sinh trong cơ thể người, nhưng cổ này chỉ cần chạm vào hoặc ngửi thấy đã có thể trúng cổ, mới vừa hạ cổ độc sẽ không có cảm giác gì, nhưng mười ngày sau, nó sẽ gặm nhấm lục phủ ngũ tạng, để ngươi thất khiếu chảy máu mà chết."

"A!"

"May mắn mà phát hiện ra sớm, công lực của ta có thể giúp ngươi giải trừ, nhưng ngươi phải biết ai hạ cổ với ngươi, nếu không tìm ra, chuyện ngày sau sẽ khó lòng phòng bị!"

Vãn Thanh cau mày, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Tử Cơ, hôm đó nàng ta lấy ra quế hoa cao, không lẽ lại là ít mảnh vụn ấy?

"Ta đã biết là ai."

"Nằm xuống."

Vãn Thanh nhìn sắc mặt khó coi kia, vội dựa vào giường nằm xuống, tay của hắn theo bụng di chuyển lên trên ngực, Vãn Thanh chỉ cảm thấy có một cỗ khí nóng bắt đầu khởi động trước ngực, cũng thẹn thùng với tư thế mập mờ của hai người lúc này, nhưng hắn lại tựa hồ không để ý, khi bàn tay thỉnh thoảng đụng phải cặp vú trắng nõn khuôn mặt hắn không tránh khỏ có phần ửng hồng.

Vãn Thanh nhắm hai mắt lại, bàn tay của hắn ở dao động trên người Vãn Thanh hồi lâu, khí nóng từ bụng đến ngực, từ ngực đến cổ họng, thời điểm Vãn Thanh sắp chìm vào giấc ngủ lại nghe được hắn hét lớn một tiếng “nhổ ra”, Vãn Thanh bị dọa sợ vội vàng ngồi dậy, nơi cổ họng có gì đó đang cuộn trào, Vãn Thanh há miệng phun hết, hình như phun ra thứ gì đó, định thần nhìn lại là một tiểu trùng tử bạch sắc đang ngọ nguậy trên mặt đất.

Vừa thấy trường hợp ghê tởm này, tất cả điểm tâm buổi sáng đều tuôn ra, chạy ra ngoài nôn hồi lâu mới dám đi vào lần nữa, trùng tử đã bị hắn thu vào, nhưng nhớ tới vẫn cảm thấy ghê tởm muốn chết.

"Uống ngụm nước đi."

Thấy bộ dáng khổ sở của Vãn Thanh, sắc mặt hắn càng không tốt.

"Ngươi đã biết ai hại ngươi?"

"Ừm."

Vãn kiểm cúi đầu, nước cũng không uống nổi, nghĩ đến lại cảm thấy khó chịu không chịu nổi, súc miệng thật lâu mới nói chuyện với hắn.

"Vi sư đưa ngươi một ngân châm thử độc, đem nó mang theo bên người, dù là thức ăn hay mùi thơm có độc, ngân châm này cũng sẽ biến thành màu đỏ, ngươi phải chú ý nhiều hơn, nếu lại xảy ra chuyện này lần nữa, ta lại không ở bên cạnh ngươi thì ngươi đã bị mất mạng rồi."

"Tạ ơn sư phụ."

Vãn Thanh nhận lấy ngân châm của hắn, đặt cạnh cây trâm cài tóc, vậy mà khi hắn nhìn thấy trâm cài tóc của Vãn Thanh, liền nhanh chóng đoạt đi.

"Vật này ngươi lấy đâu ra?"

"Trong phòng vương gia, sư phụ biết vật này sao?"

"Trước kia đã thấy qua."

Hắn nắm trâm cài tóc lưu luyến không rời, Vãn Thanh chăm chú nhìn hồi lâu, thấy thế nào cũng là trâm cài tóc nữ nhân, chẳng lẽ hắn đã từng nhận thức nữ nhân kia?

"Sư phụ nếu thích thì cứ giữ lại."

"Không sao, ngươi giữ đi."

Mặc dù Vãn Thanh cố ý tặng cho hắn, nhưng hắn lại không muốn, đưa tay cài trâm lên tóc Vãn Thanh, vẻ mặt lại càng khó coi hơn trước.

"Sư phụ?" Mắt thấy hắn xoay người rời đi, Vãn Thanh lo lắng cho hắn, kéo vạt áo hồng y kia: "Tên của sư phụ là gì?"

Hắn sửng sốt một phen, lại nhanh chóng đáp lời."Dung Chỉ."

Thấy thế nào cũng cảm thấy từ khi nhìn thấy cây trâm này hắn lại lộ dáng vẻ cô đơn như thế, Vãn Thanh cũng không tiện hỏi hắn, chỉ có thể đứng ở một bên nhìn hắn ngồi tĩnh tọa bên bờ sông, tiểu hồ ly như một nhân tinh sắc thuốc cho hắn.

Buổi trưa ở lại nấu cơm cho hắn, mặc dù hai người cũng không nói gì, nhưng đều không lúng túng, thương thế của hắn còn chưa khỏe hẳn, cũng không có ý tứ muốn lập tức dạy Vãn Thanh luyện công, nhưng vẫn nói sẽ dạy nàng mấy chiêu thức phòng thân.

Mắt thấy sắc trời đã dần tối, Vãn Thanh biết như thế nào Phong Huyền Dịch cũng sẽ trở lại, cũng không dám ở lại nơi này thêm, mặc dù biết thế nào cũng phải ầm ỹ một trận.

Dung Chỉ vẫn đưa mắt nhìn bóng lưng Vãn Thanh tiến vào trong rừng, trong mắt lóe lên sầu bi, Vãn Thanh biết có lẽ hắn đang nhớ tới chuyện gì đó, nhưng cũng không dám hỏi.

Lúc trở lại vương phủ, mấy thị vệ kia đã không thấy, trong sân rộng như vậy chỉ có một người Bảo Cầm ngồi khóc thút thít.

Gió lạnh thổi qua hơi lạnh, Vãn Thanh than một tiếng, Bảo Cầm nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại, vẻ mặt vui mừng.

"Tiểu, tiểu thư, người không có việc gì chứ?!"

"Làm sao vậy?"

Vốn tưởng rằng Phong Huyền Dịch sẽ phái người tới canh chừng nơi này, nhưng sao lại không thấy một bóng người.

"Tiểu thư, Tử Cơ phu nhân nói với vương gia rằng tiểu thư bỏ trốn, vương gia tức giận đang trên đường đến Mộc gia tìm lão gia, tiểu thư người đã đi đâu, mau cùng nô tỳ trở về!"