Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ

Chương 91




Trương Văn Dã sửa sang bộ âu phục trên người, khi quay đầu lại thì phát hiện tiểu phu nhân nhà mình đang trợn tròn mắt, tay còn che giữa hai chân quên cả động tác.

Rõ ràng là tư thế dâm đãng nhất, chỉ cần là đàn ông bình thường đều sẽ động tình. Nhưng khi trông thấy đôi mắt ướt sũng ngơ ngác kia thì Trương Văn Dã vẫn không nhịn được cười.

"Sao lại ngẩn ra thế kia?" Hắn đi tới nhéo hai má phính của y, Mạc Lâm đưa tay ôm hắn rồi chu môi lại gần: "Tiên sinh của em đẹp trai quá."

Bị tiểu phu nhân hôn tới hôn lui làm nước bọt dính đầy mặt, khó khăn lắm Trương Văn Dã mới gỡ được người ra, dở khóc dở cười nói: "Được rồi được rồi, em mà còn vậy nữa thì anh không đi được đâu."

Mạc Lâm cười ngây ngô nhìn vào mắt hắn rồi lại bắt đầu nũng nịu rên rỉ như đang bị nam nhân làm thật. Cũng không biết vì ngoan ngoãn nghe lời Trương Văn Dã hay chỉ là một kiểu trả thù vụn vặt.

Trương Văn Dã vẫn ra cửa.

Trước khi đi hắn cầm cây ngọc thế kia chơi đùa tiểu phu nhân choáng váng, đợi người không còn sức quấy hắn mới hài lòng đi ra cửa hông.

Mạc Lâm nằm trên giường một lát, dù sao bên ngoài cũng không có khách nên y thừa dịp nhìn quanh một vòng.

Phòng này là nơi Trương Văn Dã ngủ trưa mỗi ngày. Giường chỉ là một tấm ván gỗ, gối đầu do mấy cái áo cuộn lại mà thành. Mền cũng nhỏ, giờ bị Mạc Lâm lót dưới thân ít nhất sẽ không làm y đau nhức.

Y càng nhìn càng xót, nghĩ đến Trương Văn Dã mỗi ngày nằm ở đây không thể duỗi thẳng chân thì cực kỳ đau lòng. Y thầm nghĩ lát nữa chờ hắn về sẽ cùng đi mua chăn đệm gối mềm rồi sắp xếp lại phòng nhỏ này.

Mạc Lâm đang suy nghĩ nên mua thứ gì thì nghe thấy Tiểu Uông chào hỏi khách khứa bên ngoài, ngữ khí có vẻ rất cung kính.

"Ông chủ Đông! Hôm nay ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy, thật vinh hạnh cho tiệm chúng tôi quá."

Mạc Lâm xuống giường áp nửa thân dưới trần trụi vào cửa nghe ngóng. Mấy ngày nay ở trong tiệm y chưa từng nghe giọng nói này, xem thái độ của Tiểu Uông có lẽ là khách quý lâu rồi không ghé.

Y do dự chẳng biết có nên nghe lời Trương Văn Dã hay không, lỡ hù khách bỏ chạy thì tiệm nhỏ này rất khó gánh nổi hậu quả.

"Ông chủ Trương có ở tiệm không?"

Một giọng nam khác vang lên, Mạc Lâm nghe khá quen nhưng lại không nhớ nổi là ai.

"Ông chủ Trương! Ông chủ Trương!"

"Ông chủ Đông, ông chủ chúng tôi đang nghỉ ngơi bên trong nên không tiện lắm......"

"Vậy tôi sẽ đợi ở đây, không vội không vội."


"Nhưng...... Nhưng ông chủ nghỉ ngơi...... không phải kiểu nghỉ ngơi kia đâu!"

Tiếng nói chuyện của hai người ngoài cửa bỗng nhiên đến gần, nam nhân kia đã tới trước cửa buồng trong như muốn tìm chỗ ngồi, khăng khăng đòi chờ Trương Văn Dã.

Mạc Lâm đã đoán ra Trương Văn Dã bảo mình rên thật to là có ý gì. Y vội ôm bụng chạy về giường co hai chân lên rồi nhét ngọc thế vào bắt đầu đưa đẩy.

"A...... A! Lão gia...... Lão gia thật tuyệt! A a!"

Tiếng xì xào ngoài cửa lập tức im bặt, nhất định hai người kia đã nghe thấy âm thanh phóng đãng trong phòng. Mặt Mạc Lâm nóng rực nhưng chỉ có thể kiên trì rên tiếp.

Chẳng hiểu sao trong huyệt không rỉ nước, càng bối rối Mạc Lâm càng đau rát, ngọc thế đâm rút nhanh cũng chẳng bằng một nửa khoái cảm Trương Văn Dã mang lại.

Y quýnh đến độ sắp khóc. Thoáng thấy y phục Trương Văn Dã cởi ra để bên cạnh thì vội lấy một món để trước mũi hít nhẹ.

Mùi hương quen thuộc bao trùm toàn thân, Mạc Lâm bỗng dưng tủi thân, ngay cả tiếng rên cũng dần nghẹn ngào. Y vặn vẹo trên giường làm ván gỗ rung kẽo kẹt, âm thanh hỗn loạn vọng qua cửa nghe càng thêm mờ ám.

Nam nhân ngoài cửa cười nói: "Ông chủ Trương thật nhiệt tình, ban ngày mà cũng nổi hứng cho được."

Mạc Lâm sợ hắn chờ Trương Văn Dã trả lời nên vội nhét ngọc thế vào chỗ sâu nhất, sau đó ưỡn mông hét lên một tiếng.

Tinh dịch bắn ra ồ ạt, nỗi lòng khó kiềm chế, Mạc Lâm thở hổn hển ngồi phịch trên giường khóc rấm rứt.