Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ

Chương 86




Từ khi đứng trước cửa kho thấy lão gia Trương gia ăn mày vừa bẩn vừa thối, cảnh tượng bẩn thỉu kia quả thực đã khắc sâu vào đầu Mạc Lâm. Thỉnh thoảng nhớ lại vẫn làm y buồn nôn tột độ.

Mạc Lâm chưa từng kể với Trương Văn Dã chuyện này vì y cảm thấy không cần thiết. Dù sao chỉ cần kết hợp cử chỉ kỳ quái của lão gia trong đêm động phòng và những điều lạ lùng trước kia sẽ dễ dàng đoán ra chân tướng.

Y thương Trương Văn Dã nên tất nhiên sẽ không chủ động nhắc đến người này hoặc chuyện này trước mặt hắn.

Tuy Mạc Lâm không biết tại sao Trương Trung Nhân biến thành bộ dạng kia nhưng chắc chắn có liên quan đến Trương Văn Dã.

Y nắm chặt tay Trương Văn Dã áp trên má mình rồi ôn nhu nói: "Đừng lo, lão chưa chạm vào em đâu. Lúc đó em chỉ tình cờ đi ngang bị lão gọi lại nói vài câu thôi."

Trương Văn Dã đập đầu mình oán hận nói: "Đều do anh sơ sót......"

"Anh đừng tự trách mình quá." Lâm Tú Anh khoanh chân ngồi lên bàn, một chân thõng xuống lắc lư, "Chúng ta đều biết rõ thủ đoạn của Trương Trung Nhân nhưng tôi nghĩ ngoại trừ lão và người Anh kia chắc chắn còn có người thứ ba nữa."

Trương Văn Dã cũng biết đến sự tồn tại của người thứ ba này.

Lần đó hắn bị kẻ khác phá đám chuyện làm ăn thật ra kéo dài đến mấy tháng.

Trước đây Trương Văn Dã dễ dàng xử lý những chuyện tương tự nên không thấy có gì quan trọng, chính vì vậy nên mới lơ là mất cảnh giác.

Khi đó Trương Trung Nhân nói thế nào cũng chỉ là tên ăn mày đầu đường xó chợ. Mấy ngày Trương Văn Dã bận rộn nhất thì lão đang bị nhốt. Dù tay có dài mấy cũng không cách nào vươn ra bên ngoài, đừng nói chi đến phá sập Phúc Lai đang kinh doanh phát đạt.

"Tôi biết, nhưng giờ hành động của tôi bị hạn chế, cũng không có mối quan hệ nào nên muốn tra được việc này hơi khó." Trương Văn Dã nhìn sang Mạc Lâm rồi nắm tay thai phu đặt lên ngực mình nhẹ nhàng vuốt ve, "Vả lại giờ tôi chẳng cầu mong gì cả. Đứng trên cao nguy hiểm lắm, chỉ cần chăm lo cửa tiệm nhỏ này rồi kiếm đủ tiền để em ấy sống tốt, còn lại không thành vấn đề......"

Lâm Tú Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giơ chân đá bàn: "Nhưng anh sinh ra để đứng trên cao mà!"

Trương Văn Dã cười nhạo: "Bà chủ Lâm quá khen rồi."

Lâm Tú Anh bị hắn chọc tức run người, tiện tay hất bình hoa cổ trên bàn rơi xuống đất vỡ tan tành.

Trương Văn Dã hờ hững nói: "Nhớ đền bình hoa này đấy."

"Trương Nham anh có bệnh đúng không? Mới sống yên ổn mấy ngày đã làm đầu óc anh trì trệ rồi à?"

Lâm Tú Anh giơ tay chỉ vào Mạc Lâm cả giận nói: "Anh không nghĩ cho cậu ấy sao? Nếu là trước kia anh một thân một mình, có đánh nhau hay rút lui tôi cũng mặc kệ vì tôi biết anh có chừng mực."

"Nhưng Tiểu Mạc thì sao? Đứa nhỏ trong bụng cậu ấy thì sao? Anh nói muốn nghĩ cho cậu ấy, đến lúc đó hại cậu ấy cũng chưa biết chừng! Giờ anh không quyền không thế, bọn hắn chỉ cần nhúc nhích ngón tay cũng có thể bóp chết các người đấy."

Mạc Lâm nín thở đứng một bên không dám nói năng gì. Nghe thấy tên mình cũng chỉ mờ mịt ngẩng đầu nhìn họ.

Có lẽ vì mặc quá nhiều áo nên mặt y nóng đến đỏ bừng, thân hình lại run lập cập, đầu óc cũng quay mòng mòng.

Trương Văn Dã nhíu mày định phản bác lại Lâm Tú Anh, vừa ngẩng đầu thì thấy tiểu phu nhân nhà mình trợn mắt như sắp ngất xỉu.


"Lâm Lâm!"

Trương Văn Dã đứng dậy bế y lên rồi giơ chân đá cửa đang khép hờ xông thẳng ra ngoài.

Lâm Tú Anh thở dài khóa cửa giùm hắn, quay đầu không còn thấy bóng dáng hai người nên đành phải về toà soạn trước.

Mạc Lâm nép trong ngực Trương Văn Dã, hai cánh tay ôm hắn thật chặt, hơi thở phả vào cổ nóng hổi.

Cơn sốt kéo đến chỉ trong nháy mắt, lúc nãy y vẫn còn rất tỉnh táo, giờ mắt lại mở không ra. Chắc vì bị bình hoa vỡ vụn kia hù dọa hoặc hai ngày nay trời trở lạnh nên Mạc Lâm vốn gầy gò yếu ớt nhìn càng thêm tội nghiệp.

Y quán của Lý đại phu cách cửa hàng Trương Văn Dã không xa, chỉ đi hết đường là tới, lúc đầu hắn bế người phi nước đại làm Mạc Lâm bị rung lắc dữ dội suýt nôn, may mà kịp thời lên tiếng nên nam nhân mới giảm bớt tốc độ.

Trương Văn Dã toát mồ hôi vì lo lắng nhưng chỉ có thể cố gắng chạy chậm lại: "Còn chịu được không?"

Toàn thân Mạc Lâm bủn rủn đau nhức, hệt như một quả cầu lửa nóng đến đáng sợ.

Trương Văn Dã thả người xuống trong ngõ rồi lột áo khoác ra cho y, miệng còn làu bàu: "Em đúng là, trời đã lạnh lắm đâu, mặc nhiều vậy không sợ ngốt người à?"

Mạc Lâm miễn cưỡng đứng dựa vào tường ngượng ngùng cười với hắn: "Áo em mặc không vừa, còn không che được bụng nữa, vả lại......"

Trương Văn Dã cởi thêm hai chiếc áo của y kẹp trong tay rồi mặc lại áo bông cho y.


"Vả lại cái gì?" Trương Văn Dã bảo y cầm áo rồi ngồi xổm xuống bế người lên.

Mạc Lâm ngửi cổ áo bông rồi lại chồm tới ngửi cổ Trương Văn Dã, hài lòng dựa vào hắn nói: "Hơn nữa còn có mùi hương của tiên sinh nhà em, ngửi dễ chịu lắm, bé con cũng dễ chịu nữa......"

Trương Văn Dã cười: "Tiên sinh nhà em?"

"Đúng vậy, mấy ngày trước em nghe chị Lý Oánh nói giờ gọi chồng là tiên sinh rất phổ biến nên gọi thử......" Mạc Lâm dè dặt nhìn mặt hắn, do dự hỏi, "Anh không thích à?"

Tim Trương Văn Dã tan ra thành nước, cuối cùng đã tới trước cửa y quán nhưng chưa vội vào. Thừa dịp không ai chú ý, hắn cúi đầu hôn y một cái: "Thích chứ! Thích không chịu được luôn!"

Mặt Mạc Lâm vốn đỏ, bị hôn một cái giống như sắp nhỏ máu, vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, đầu óc càng thêm mụ mẫm, người cũng lảo đảo ngã ra sau.

Trương Văn Dã cuống quýt ôm y vào, bên trong khá đông bệnh nhân, còn có mấy người ho khan. Hai người chào Lý đại phu từ xa rồi đi vào phòng khám dành riêng cho Mạc Lâm.

Lý đại phu khám cho mấy người mắc bệnh nặng, còn bệnh vặt thì giao hết cho Khâu Bách rồi đi vào nhà.

Khám xong ông thở phào nói: "Không sao không sao, chỉ bị lạnh thôi, lúc mang thai thân nhiệt cao hơn chút ít, bình thường nhớ chú ý đừng để cậu ấy ra gió, cũng không cần mặc nhiều áo quá đâu, không lạnh là được rồi."

Trương Văn Dã thay khăn ướt trên trán Mạc Lâm rồi dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên mặt, hắn vẫn hơi lo lắng: "Vậy sao còn nóng thế? Không cần khám lại thật sao?"

"Cậu là đại phu hay tôi là đại phu? Tôi nói được là được!!" Ông lão tức giận đến nỗi râu ria dựng ngược, ông nhịn gã này lâu lắm rồi, mỗi lần tới khám bệnh đều lo cái này sợ cái kia cứ như mình làm hại đệ đệ bảo bối của hắn vậy.

Đại phu càng nghĩ càng giận: "Cậu giỏi thế thì tự chữa cho cậu ấy đi, ông đây không hầu hạ nữa!" Nói xong không đợi Trương Văn Dã phản ứng đã hằm hằm xô cửa bỏ đi.

Mạc Lâm nằm trên giường dở khóc dở cười, y ngồi dậy níu lại nam nhân muốn xông ra cãi lý rồi dỗ hắn như dỗ con: "Được rồi được rồi...... Nghe lời đại phu đi, ông ấy cũng đâu có hại em......"

"Anh thấy ông già này chẳng có thiện chí chút nào! Đừng khám ở đây nữa, chúng ta tới chỗ khác đi!"

Trương Văn Dã vừa định bế y lên thì cửa phòng lại bị đẩy ra, Lý đại phu cầm một cái hộp dài đi vào, may mà chưa nghe thấy lời hắn nói: "Không so đo với hậu bối như cậu nữa, phải rồi, có vật này muốn đưa cho các cậu đây. Đúng lúc hôm nay các cậu tới thì mang về đi."

Trong hộp là mấy cây ngọc dài lớn nhỏ khác nhau, nhìn kỹ có thể liên tưởng đến thứ gì đó.

Đương nhiên Trương Văn Dã hiểu ra ngay, suýt nữa không kìm được khóe miệng nhếch lên, hắn nhìn vẻ mặt đầy hiếu kỳ của Mạc Lâm rồi giả vờ ho khan, biết rõ còn cố hỏi: "Lý đại phu, đây là gì vậy?"

Lý đại phu lấy ra một bình sứ từ dưới đáy hộp: "Mặc dù thân thể Tiểu Mạc đặc biệt nhưng vẫn không thích hợp sinh con như nữ nhân. Sản đạo quá nhỏ, nếu không thích ứng sớm thì đến lúc sinh rất dễ gặp sự cố."

"Mấy ngày đầu thì dùng cây nhỏ nhất, trước khi dùng nhớ bôi thuốc này lên, thuốc này làm tăng độ đàn hồi nên dùng ngọc thế lâu ngày không sợ bị lỏng quá đâu. Cứ nửa tháng lại đổi một lần, khi nào dùng đến cây to nhất là sinh được rồi."

Mạc Lâm đã nghe rõ công dụng của vật trong hộp, y nhìn Lý đại phu tràn đầy nghiêm túc rồi lại nhìn Trương Văn Dã không nhịn được cười, lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng.

Đây là chuyện gì chứ! Y không muốn sinh con nữa đâu!